Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 11

Không gian trắng xóa không màu sắc, ánh sáng vàng nhạt giữa không gian lạnh lẽo. Tiếng nói khó hiểu của Tiểu Bát Đản vang lên

[ Ký chủ, từ ngày nam nữ9 xoạc nhau là người chui vào không gian này luôn. Sao người không ra ngoài? Đã 1 tháng rồi đó ]

" Hử? Trong này xem phim không phải tốt hơn sao? "

Từ ánh sáng vàng nhạt vang lên tiếng nói như chuông bạc của cô, không trung bỗng nhiên xuất hiện một cái bảng màu xanh phản chiếu hình ảnh của Hà Dương và Lưu Di. Họ đang chuẩn bị đám cưới...

[ Nam9 đã tìm kiếm người khắp nơi, cả Phương Hải nữa. Nhưng bây giờ nữ9 lại mang thai, và họ phải làm đám cưới. Vậy chẳng phải người đang thua sao? ]

" Ha! THUA? Trong từ điển của Huyết Hàn Sương này, không có từ THUA. Ngươi cứ xem đi, sắp rồi... hôm nay sẽ là ngày kết thúc tất cả "

Tiếng nói chế giễu kiêu ngạo của cô vang vọng cả không trung...

_______________

Bên ngoài:

" Nhanh lên, còn 1 tiếng nữa là lễ cưới bắt đầu "

" Vâng! Lưu Di tiểu thư, mời cô đi theo tôi trang điểm "

" Nhanh lên, mau gọi cho Hà tổng. Sắp xong rồi "

Những người gấp rút làm việc, Lưu Di xinh đẹp trong chiếc váy cưới dài màu trắng. Mái tóc búi cao lên để lộ làn da trắng mịn và gương mặt ngây thơ. Cô ta mỉm cười ngọt ngào

" Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi "

Lưu Di đưa tay sờ bụng mình mà mỉm cười hạnh phúc

" Con à! Sắp rồi, mẹ sắp được hạnh phúc với cha con rồi "

______________

Trong một căn phòng rộng lớn ở nơi khác, Hà Dương vừa ngồi uống rượu vừa nhìn tấm hình trên tay. Đó là hình ảnh của cô, người con gái mà hắn nhớ nhung suốt 1 tháng qua. Nhưng... cô đang ở đâu? Tại sao cô lại không gặp hắn?

" Tịch nhi... "

Hắn đưa tay vuốt ve tấm hình trên tay mà nở nụ cười thê lương, từ ngoài cửa bước vào một người hầu

" Thiếu gia, lễ cưới đã chuẩn bị xong. Người phải đi đến lễ đường rồi "

" Ừ... "

Hắn bước ra xe bắt đầu chạy đến lễ đường, đôi mắt xanh đêm lạnh lẽo không một tia vui mừng.

Ting ting

Bỗng từ điện thoại hắn vang lên

" Alo "

" Hà Dương, mày định bỏ mặc Tịch nhi mà đám cưới với ả ta sao? "

Tiếng nói của Phương Hải từ đầu dây bên kia tức giận

" Ha! Không phải đó là điều anh muốn sao? Anh sẽ có được Tịch nhi "

" Mày... mày giỏi lắm, Tịch nhi yêu mày. Mà mày lại bỏ mặc em ấy "

"... "

" Được! Để tao nói cho mày biết, việc mày với Tịch nhi cãi nhau là do tao. Tao đã khiến mày hiểu lầm em ấy và Lưu Di. Ả ta thừa cơ hội lúc mày say sỉn để lên giường với mày. Để cho Tịch nhi hiểu lầm và ghét mày, vốn tao sẽ thừa cơ để bên em ấy. Nhưng em ấy lại mất tích kể từ khi đó. Mày không được đám cưới, mày phải tìm em ấy "

"... "

Hà Dương im lặng không nói gì, đôi mắt xanh đêm ánh lên sự tức giận nhưng lại bất lực

" Mày nói gì đi chứ "

" Đã... quá muộn rồi... "

" Mày... "

Tút tút tút...

Tiếng tắt máy vang lên, hắn để điện thoại qua ghế bên cạnh. Đôi mắt lạnh nhạt không cảm xúc

" Thì đã sao chứ? Nếu như là thế vậy thì tại sao Tịch nhi chỉ đồng ý ở bên cạnh tôi 2 tháng. Em ấy vốn không yêu tôi... Và bây giờ... tôi đã có con... "

Lời nói lẩm bẩm của hắn đầy chua chát...

Ting Ting

Điện thoại bỗng sáng đèn, hắn lạnh nhạt liếc qua thì thấy người gọi tới là Du Y, thư kí của cô

" Chuyện gì? "

" Hà tổng, Tịch Tịch... em ấy... "

" Tịch nhi? Em ấy làm sao " Giọng nói của Du Y run rẫy khiến hắn sợ hãi

" Em ấy đang ở bệnh viện, ngài mau đến đi "

" Bệnh viện... "

Hai từ ấy khiến trái tim hắn như đông lại, liền quay đầu xe chạy đến bệnh viện

" Tịch nhi... em đừng xảy ra chuyện gì... "

______________

" Mau, mau cấp cứu "

Chiếc xe đẩy nhanh chóng đưa cô vào phòng phẩu thuật. Đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà...

Tích!

" Mau, mau đo nhịp tim "

" Lấy ống thở lại "

" Y tá, cô mau gọi điện cho người nhà bệnh nhân "

" Vâng! "

…………

Trong phòng cấp cứu người ra người vào nhiều đến không xuể. Du Y nhìn thấy lo lắng không thôi, nước mắt rơi xuống như mưa

" Tịch nhi đâu? "

" E... em ấy... đang... cấp cứu "

" Cấp cứu? Em ấy bị làm sao? "

" K...không biết, tôi được gọi điện tới... "

Hà Dương đưa mắt nhìn vào phòng, sự sợ hãi càng dâng lên

Ánh đèn đỏ bỗng nhiên tắt đi, bác sĩ đều đồng loạt ra ngoài.

" Bác sĩ... cô ấy làm sao rồi? "

" Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Và đây là thời gian sống cuối cùng của cô ấy "

" Ung thư... " Hà Dương bần thần nghe đến không khỏi kinh hãi

" Theo như tôi nhớ cô ấy đã từng đến đây khám. Và lúc đó tôi đã khuyên nhủ cô ấy nên điều trị nhưng cô ấy lại từ chối. Xem ra, đây là kết thúc rồi. Xin người nhà đừng quá đau buồn. Hãy vào thăm bẹnh nhân lần cuối... "

Ông bác sĩ đưa lên tay Hà Dương một tập hồ sơ bệnh án, khi hắn mở ra xem. Đôi mắt đau đớn nhìn từng dòng chữ, sấp tài liệu này đã hơn 2 tháng. Thì ra, cô biết mình sống không bao lâu nên mới không chấp nhận bên hắn. Để tránh làm hắn đau khổ...

" Tịch nhi... "

Hắn xông vào phòng nhìn đến người con gái đang nằm đó, gương mặt nhợt nhạt không huyết sắc.

" Tịch nhi... "

Hắn đi lại nắm lấy tay cô, gương mặt đau khổ hiện rõ. Giờ đây, lòng ngực hắn như bị xé tan ra, đau đớn khôn cùng

" Tại... sao? Tại sao em lại không nói cho anh biết. Tại sao em lại ôm lấy nỗi đau như thế 1 mình. Tịch nhi... đừng rời xa anh, đừng bỏ anh lại được không? "

Giọt nước mắt nóng hỏi chảy ra từ khóe mắt hắn, có lẽ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ khϊếp sợ. Một Hà Dương lãnh tình, không cảm xúc. Lại có thể khóc vì người con gái mà mình yêu...

" Du...dương... "

Tiếng nói yếu ớt của cô vang lên

" Tịch nhi... "

Hà Dương nắm lấy tay cô đưa lên mặt mình

" Em rất nhớ... anh, có... lẽ chúng... ta sắp xa nhau... rồi. Anh...h...hãy sống thật hạnh phúc... Em yêu... an...h "

Lời nói vừa dứt bàn tay cô liền rơi xuống, đôi mắt khép lại khiến cho Hà Dương kinh hãi.

" TỊCH NHI... TỈNH LẠI... XIN EM, HÃY TỈNH LẠI. TỊCH NHI, ĐỪNG RỜI XA ANH. TỊCH NHI... ANH YÊU EM, ANH YÊU EM RẤT NHIỀU. TỊCH NHIIIIIII... "

Tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng, Phương Hải đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ. Đưa tay lên ôm lấy ngực mình, đôi mắt đau đớn hiện lên rõ ràng. Trái tim hắn giờ đây cũng đang rất nhói...

"... Tịch nhi... anh xin lỗi "

Phương Hải quay đi với nỗi đau khổ, bóng lưng cô đơn trãi dài trên dãy hành lang yên tĩnh...

_____________

" Lưu Di tiểu thư, thiếu gia không đến nữa "

Lưu Di đứng ngoài lễ đường chờ đợi hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp nghe lời đó liền kinh hãi

" Cái gì? Tại sao lại không đến? "

" Nghe nói ngài ấy đang bên cạnh Phương tiểu thư... "

" Phương Tịch? Lại là cô ta... "

Đôi chân Lưu Di như đứng không vững, đôi mắt không thể tin nhìn vào khoảng trống vô định

" Ha ha ha haaaaaa "

Tiếng cười vang lên cô ta chạy đi, chạy như điên mặc kệ nhiều người kêu gọi. Cô ta dừng lại trên sân thượng ngước nhìn bầu trời gào thét

" Tại sao? Tại sao cô ta lại có tất cả? Tại sao cô ta lại được ông trời ưu ái như vậy? Từ cao sang quyền quý, tài năng đến cả tình yêu đều may mắn như thế. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Từ ngày đầu gặp Hà Dương, tôi đã ngưỡng mộ anh ấy. Vừa nhìn... tôi đã biết anh ấy là một người chung tình. Vì sâu trong đôi mắt đó luôn luôn phản chiếu hình ảnh duy nhất của một người con gái. Nhưng... nhưng tại sao lại là Phương Tịch? Tại sao cô ta lại có được tình yêu của người đàn ông hoàn hảo ấy? Tại sao thứ gì cô ta cũng có? Còn tôi, tôi luôn phải giành dật với kẻ khác. Tôi luôn phải làm tất cả để nuôi lấy bản thân. Thậm chí là chịu nhiều khinh rẻ, TẠI SAO? "

Tiếng nói thê lương đau đớn vang vọng cả bầu trời như oán than, nước mắt chảy xuống như làn suối... Gương mặt thẩn thờ đi về phía trước, đưa tay ôm lấy bụng mình

" Con à... cha con không cần mẹ con ta nữa. Người cha con yêu đã quay lại với ông ấy rồi. Biết vậy... lúc trước ta nên gϊếŧ ả cho rồi. Ta vốn tưởng chỉ cần có được cha con, thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng ả ta, ả ta lại trở về ngay lúc cha và mẹ chuẩn bị thành đôi. Tại sao chứ... Ha ha ha haaaaa. Hai mẹ con chúng ta... sẽ ở bên nhau kể cả khi... XUỐNG ĐỊA NGỤC... nha con "

Ha ha ha haaaaaa

Tiếng cười vang vọng trong không trung, Lưu Di như người điên nhảy xuống. Cơ thể be bết máu khiến nhiều người sợ hãi

Cô lơ lửng giữa không trung chứng kiến tất cả

[ Ký chủ, người đã tính toán trước? ]

" Ngươi có ý gì? "

[ Tất cả không thể trùng hợp như vậy được, theo như bảng thống kê cốt truyện. Thì ngày hôm nay vốn là ngày mà Nam nữ9 sẽ thành, và cũng là ngày mà nguyên chủ phát hiện ra bệnh tình để rồi tự tử. Ngày mai, theo như biết được thì mẹ của nguyên chủ phát hiện mình có thai. Vậy... ]

" Phải! Ta cố tình để cho ngày hôm nay nguyên chủ chết. Và ngày mai mẹ của nguyên chủ sẽ vơi đi nỗi buồn một phần nào vì biết mình sắp chào đón một tinh linh mới. Và ta cũng cố tình để cho nữ9 ở bên nam9 để nảy sinh tình cảm và khiến cô ta tự vẫn. Đồng thời cũng khiến cho nam9 đau đớn và hối hận hơn một phần nào khi nguyên chủ ra đi. Ta đã sắp xếp tất cả... "

[ Vậy... tại sao ký chủ lại không nói cho Phương Hải biết việc cậu ta không phải là người Phương gia? ]

" Vì... mẹ cậu ta. Dù bà ta xấu xa ác độc nhưng vẫn còn tình mẫu tử. Đó chính là lý do bà ta chấp nhận ra đi để cho Phương Hải hạnh phúc... Cũng giống như nguyên chủ, chấp nhận nhịn nhục để mẹ mình không bị ức hϊếp... "

[ Ký chủ quả nhiên âm mưu kế hiểm, vô tình lãnh cảm. Lợi dụng tất cả mọi người như một con rối để hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất trong vòng nữa năm này. 233 hãnh diện khi có người làm ký chủ ( Nguy hiểm quá, phải nịnh nọt trước khi bị nhắm đến >^