Cưng Chiều Bã Xã Đại Nhân

Chương 18

Sau một hồi suy nghĩ thì cô và anh quyết định sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Ba mẹ anh vốn tính hỏi thăm thử xem xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô nên cũng chỉ cười cho qua

Dùng xong bữa tối, cả hai Tạm biệt gia đình anh rồi ra về dù cho mẹ Âu Dương năm lần bảy lượt muốn hai người ở lại.s

Âu Dương Phong lái xe dừng trước nhà cô, trước khi Tử Du xuống xe anh lên tiếng:" Chúng ta như vậy... Cũng đã tính là hẹn hò rồi chứ?"

Nhìn vẻ mặt trông chờ của anh, cô cười:" Ừm...có lẽ là vậy"

Tâm trạng của anh lúc này thật sự là khó tả. Đây có được coi là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" không

- -----

Tiếng nhạc ing ỏi cứ thế vang lên, mọi người bắt đầu la hét, cứ thế mà nhảy theo nhạc, ánh sáng thì cứ nhấp nháy liên tục, không khí sôi động lúc này dường như áp đảo tất cả mọi thứ.

Duy nhất chỉ có một người đàn ông là như không hề để tâm đến mọi thứ xung quanh, anh chỉ lẳng lặng ngồi im trong góc tối.

Không ai thấy được biểu cảm của anh lúc này, nhưng khi ánh đèn chiếu lướt qua, trong chốc lát vẫn có thể thấy được dung mạo rạng ngời của anh ta, song song với nó là một sự lạnh lùng không kém

Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, tâm tình anh trở nên dịu hơn một tí. Một Chân anh gác lên chân còn lại, ly rượu trong tay được anh uống một hơi hết sạch, môi khẽ nhếch lên một tí.

Người đàn ông này... Quả thật là bí ẩn

!!!

"Xin lỗi, xin lỗi cho tôi qua" Ở một khu vực khác của quán bar, Lăng Mộc Thiên đang tìm cách để đi ra khỏi đám đông khi vừa nhận được điện thoại

"Người anh em, cậu gọi đến thật đúng lúc đó" Lăng Mộc Thiên chán ghét ra mặt

Anh đứng nghe điện thoại ngay cửa sổ gần cửa ra vào

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc của Âu Dương Phong:" Chuyện mình nhờ cậu làm tới đâu rồi"

Lăng Mộc Thiên rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại:" Nhắc tới chuyện này mới nhớ. Người này đúng là không phải tầm thường, người ta gọi anh ta là J., anh ta hoạt động chính ở Anh, nhưng những người được anh ta mua lại cổ phần cũng không biết anh ta là ai, bọn họ chưa hề gặp mặt"

J.!!!

Vậy rốt cuộc thì người đàn ông này có lai lịch ra sao mà phải khiến người như Âu Dương Phong cứ thấp thỏm không yên?

Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Lăng Mộc Thiên tiếp túc quay lại sàn nhảy

"Á..." Anh vô tình va phải một người làm rượu trong li anh đổ hết lên y phục của cô gái đó

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi"

"Anh không có mắt à, đi không nhìn đường sao?" Cô gái này tức giận lên tiếng

"Tôi... Đương nhiên có mắt. Bộ cô không nhìn thấy mắt tôi sao?"

" Tiên sinh à, vậy thì anh nên tận dụng đôi mắt của mình một tí. Đừng để nó lãng phí như vậy"

"Cô..." Anh bị cô gái này làm cho cứng họng

" Đúng thật là xui xẻo" Nói xong cô không thèm liếc nhìn một cái cứ thế bỏ đi, làm Lăng Mộc Thiên cứ đơ ngừoi đứng đấy

" Người gì thế không biết? Không phải đã Xin lỗi rồi sao"

Mặc dù vẫn buồn bực vì chuyện lúc nãy nhưng anh vẫn không thể phá vỡ không khí vui chơi của mình được

Lúc này khi anh đang đi vào trong thì vô tình lướt qua một người đàn ông.

Anh không nhìn rõ mặt nhưng thoạt nhìn người này anh lại cảm thấy có gì đó.

Cứ thế anh dõi mắt theo đến khi người ta đi tới góc khuất mới thôi, nhưng tâm tình anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không được bình thường cho lắm

Không thể để bản thân tò mò thêm được nữa, anh bắt ngay một người phục vụ vừa đến liền hỏi:" Người đàn ông mới ra lúc nãy là ai vậy? Tôi chưa thấy anh ta bao giờ"

"Tiên sinh, rất xin lỗi, tôi chỉ mới đến đây làm việc, không rành cho lắm" Người phục vụ khó xử nói

" Không sao, cậu cứ đi làm việc tiếp đi"

Rốt cuộc anh ta là ai?

# Lề: Nay thi rồi nên ra luôn chap này tặng mọi người lấy may mắn nè 💜💜💜💜