Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 92: Phù thủy truyện cổ tích 21

Thị trấn mà Lacy nhắc đến lượng hơi nước không lớn như là thị trấn mà Liz ở.

Thị trấn cùng ngôi làng mà Lâm Y Thần ở trước đây nằm ở vùng biên giới xa xôi hẻo lánh, nghèo và nhỏ bé vô cùng. Có thể tưởng tượng, đi từ làng đến thị trấn để làm việc sau đó đúng giờ về nhà trong ngày, thậm chí nếu có chuyện gấp cũng có thể kịp thời chạy về vậy khoảng cách giữa làng và thị trấn có bao nhiêu xa xôi? Không nhiều hơn 10km đâu.

So sánh với ngôi làng hẻo lánh của Lâm Y Thần, thị trấn mà Lacy tọa lạc nằm bên cạnh một thành thị, mà thành thị này lại có vương thành! Ở trong tương lai gọi là thủ đô!

Lacy dắt tay Lâm Y Thần dịch chuyển thoáng chốc đã xuất hiện trong thị trấn.

Thị trấn Fire phồn hoa hơn Lâm Y Thần nghĩ. Có lẽ là vì nó gần vương thành?

Làm thế nào để đánh giá sự phồn hoa?

Thứ nhất, là kiến trúc. Thị trấn Fire có tháp canh cùng tường thành, quy mô khá là nhỏ, ngoài ra có lính gác canh phòng tỉ mỉ, an ninh tốt. Các cửa hàng xây dựng cao to đẹp đẽ, tuy không sáng sủa cho lắm nhưng thoáng mát sạch sẽ. Nhà cửa xây bằng đá cùng gỗ, thô ráp, đại khí lại bình dị thân dân.

Thứ hai, là dân chúng. Người dân thị trấn Fire ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, quần áo trừ người lao động nặng nhọc, còn lại đều không có mụn vá rách rưới. Nữ nhân đi dạo phố gương mặt trang điểm hoa hòe lòe loẹt, bước chân nhàn nhã. Nam nhân tụ tập đánh bạc hoặc bàn bạc công việc… Tất cả đều rất ổn định.

Thứ ba, là tinh thần. Bọn họ ai nấy đều mang nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng. Đơn cử như ngôi làng nghèo của Lâm Y Thần trước kia, dân làng luôn ở trong tình trạng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhìn bọn họ giống như đang nhìn những kẻ tù phạm, bị gông cùm đè nặng, cau có, mệt mỏi là thứ thường trực hàng ngày.

“Thế nào? Nơi này cùng nơi Anna ở phía trước không thể so sánh đúng không?” Lacy hưng phấn nói.

“Đúng vậy…”

Cả một con đường ngăn nắp sạch sẽ đi ngang qua hai người một lớn một nhỏ, quần áo bẩn thỉu rách rưới… Cảm giác như chuột cống dạo bước trên bàn cơm như vậy… ghê tởm! Nhất là, trên người bọn họ còn có mùi thối!

“Oh my god! Cái mũi của tôi!”

“Ọe! Thật thối!”

“Tại sao những con chuột hôi hám bẩn thỉu này lại xuất hiện ở đây?”

“Cút đi!”

“Vệ binh! Vệ binh ở đâu?”

“Mau đem chúng đuổi đi!”

Lâm Y Thần rùng mình nắm tay Lacy bỏ chạy.

Lúc này đúng thật là chuột chạy qua đường!

“Oh, xin lỗi, Anna thân mến, Lacy đã quên mất không thay đồ!”

Lacy áy náy nói.

Lacy quá hưng phấn cho nên quên mất biến hình trước khi ra khỏi cửa, rõ ràng lần trước đến gặp Lâm Y Thần lúc đó, bề ngoài liền rất ngăn nắp ấn tượng!

“Không sao! Nếu có thể… có thể biến hình sao?” Lâm Y Thần thở dốc.

Bịch bịch bịch!

Các vệ binh cầm lưỡi kiếm sáng loáng chạy như bay.

“Mau, đừng để cho hai con chuột đó chạy thoát!”

“Đuổi theo! Gϊếŧ chết chúng!”

Lâm Y Thần níu lấy váy của Lacy, đầu cúi gằm xuống, tận lực hít thở thiếu để không gây sự chú ý với vệ binh. Chỉ khi bọn họ lướt qua người Lacy sau đó nhanh chóng rời xa, Lâm Y Thần mới cảm thấy bản thân sống sót sau tai nạn.

Trời thấy mà thương!

Lâm Y Thần thậm chí đã không biết đến việc người dân nơi này lại chán ghét dân nghèo đến vậy. Bọn họ chỉ huy vệ binh đuổi gϊếŧ những kẻ nghèo khó mang danh “chuột cống”, trong mắt bọn họ, Lâm Y Thần cùng Lacy thậm chí không được tính là đồ vật, đừng nói là một con người. Dường như sự chênh lệch về bần phú cùng giai cấp ở nơi này diễn ra khá là nghiêm trọng. Có lẽ điều đó là lý do mà một nơi thảm hại như khu ổ chuột xuất hiện.

Nên biết, nghèo, Lâm Y Thần lại không phải chưa từng nghèo qua, ngôi làng mà Lâm Y Thần ở trước đó nghèo vô cùng nhưng nơi đó cũng không xuất hiện khu ổ chuột. Những người dân nghèo ở đây rõ ràng chưa nghèo đến chết đói nhưng trạng thái sống, theo đôi mắt của Lâm Y Thần nhìn đến, quả thực sống không bằng chết!

Bất đồng với suy nghĩ bay loạn của Lâm Y Thần, Lacy hiển nhiên đối với chuyện này tập mãi thành thói quen. Nhìn cách Lacy thờ ơ biến chùm lá cây tùy tiện ngắt bên đường biến thành cây quạt xếp ren màu đen lông vũ, xoạt một tiếng xòe mở, đưa lên ngang cằm nhẹ nhàng vẫy, tư thái muôn vàn lắc hông bước đi… Lâm Y Thần kinh ngạc không khép được miệng.

“Anna, khép miệng lại! Há mồm không phải là hành vi một quý cô sẽ làm giữa đường phố!”

Lacy đem quạt thu lại, nhếch ngón tay, đem mũi quạt đặt dưới cằm Lâm Y Thần khẽ nâng, ánh mắt khép hờ, giọng nói nhàn nhạt uy nghiêm. Dưới ánh nắng, trang sức trên đầu, tai và cổ Lacy lập lòe sáng lấp lánh. Những người qua đường nhìn về phía Lacy ánh mắt dại ra lóe lên vẻ kinh diễm.

“Đây là vị tiểu thư quý tộc nào ư?”

“Không, nàng hẳn là một vị công nương! Nhìn trang sức cùng khí chất của nàng mà xem!”

“Công nương là cái gì? Nàng nhất định là một vị công chúa!”

“Nàng thật sự xinh đẹp!”

“...”

Bên tai lúc này lời nói biến đổi. Ai có thể nghĩ đến vài phút trước hai con chuột cống mà bọn họ ghét bỏ lại có thể thay hình đổi dạng lần nữa quay trở lại đi giữa bọn họ chứ?

“Cút đi!”

Lacy nhìn về phía mấy người đàn ông muốn tiếp cận hai người ánh mắt nhàn nhạt mang theo vẻ chán ghét. Những người này muốn tiến lên làm quen, ai muốn làm quen với đám đàn ông vô dụng này chứ?

“Vị tiểu thư xinh đẹp này…”

“Bần dân! Tốt nhất các ngươi nên biết điều rời khỏi tầm mắt của ta!” Lacy thở dài hất lọn tóc, đem mảnh lụa màu lam dừng bên tai trái đeo lên, đó là một cái mạng che mặt mỏng, đem gương mặt xinh đẹp của Lacy che khuất, nhưng nó đủ mỏng để những người nhìn nó biết nó đang che dấu một cô gái xinh đẹp. Vẻ đẹp mập mờ càng khiến người cảm giác Lacy có vẻ thần bí cao quý.

“Đi thôi!”

Một người nam nhân khi nhìn đến trang sức trên cổ tay Lacy liền giật mình vội vàng kéo tay đồng bạn rời xa Lacy.

“Làm sao?”

“Ngươi có ngu ngốc không? Không nhìn đến quý cô xinh đẹp đó cổ tay đeo huy chương của dòng họ Kingsman sao?”

“Huy chương của dòng họ Kingsman?”

Người nghe giật mình vội vã níu tay người nói nhanh chóng chạy xa.

“Dòng họ Kingsman rất nổi tiếng sao?”

Lâm Y Thần quay đầu hỏi Lacy. Nói thật đi, lúc này Lacy trông rất ngầu, cái kho vốn từ ngữ thiếu thốn của Lâm Y Thần không thể nào tìm ra cái từ ngữ nào diễn tả cho thật đúng loại cảm giác đó. Khi Lacy liếc nhìn những người đó, từ trong mắt cô ấy toát ra vẻ cao thượng, tự phụ lại kỳ dị chói mắt, là đẹp đến chói mắt loại đó.

Thật là kỳ quái khi nghe người khác mắng chửi người lại không cảm giác chán ghét cái gì...