Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 77: Phù thủy truyện cổ tích 6

Lâm Y Thần đi mỏi chân không thể không dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Hiện tại có lẽ cũng đã tầm 8-9 giờ sáng.

Lâm Y Thần để dành đồ ăn cho Pond nên tối qua chưa ăn gì, đuổi theo Peg, Grist cùng Grill ba người một buổi sáng, bụng đói dường như có thể dán từ trước ra phía sau.

Thân thể này đã có chút quen thuộc với cơn đói nhưng mùi hương sữa cứ hướng mũi toản làm khả năng chịu đói của Lâm Y Thần hạ xuống số âm. Nước bọt ứa ra nhưng không có đồ ăn, đói khát khiến Lâm Y Thần hai mắt tối sầm, đây là hạ huyết áp!

Dạ dày quặn thắt đau vì đói.

“Ký chủ, ngươi vẫn ổn chứ?”

Hệ thống nhìn Lâm Y Thần có chút sầu lo.

Vốn nó vẫn vô tâm không phổi thích đào hố nhưng bây giờ không đào hố mà theo đuôi ký chủ cũng là vì ký chủ nhà nó quá nhỏ yếu dễ chết rồi! Ký chủ nhà nó mà chết nhiệm vụ phải làm sao?

“Không chết được!”

Lâm Y Thần giơ tay lên tự gặm.

Máu tươi tanh hàm ùa vào miệng khiến Lâm Y Thần có chút choáng váng nhưng tình trạng đỡ hơn nhiều. Nhìn lại, trên tay Lâm Y Thần lớn lớn bé bé không biết bao nhiêu dấu răng, thấy mà ghê người.

Liếʍ liếʍ môi, Lâm Y Thần rút từ trong túi ra ít tro củi sạch sau đó quen cửa quen nẻo cầm máu.

Thế giới này đối với dân nghèo là tràn đầy ác ý!

Trẻ em 1 tuổi liền mọc răng, Lâm Y Thần cũng bắt đầu tự gặm bản thân từ lúc đó. Đôi khi đói đến choáng váng, máu mới là cứu chuộc. Máu của con người chứa nhiều chất dinh dưỡng có thể khẩn cấp bổ sung nhu cầu cần thiết. Nhưng thỉnh thoảng gặm thì được thường xuyên gặm sẽ chết vì thiếu máu! Hơn nữa, nơi này cũng không có điều kiện bổ máu cho nên Lâm Y Thần chỉ dám cắn bản thân chút vết thương nông, đến cả thuốc cũng không có, cô thậm chí nghĩ đến ngày nào đó xử lý không xong có lẽ chính cô sẽ nhiễm trùng mà chết cũng không chừng.

“Đi thôi!”

Lâm Y Thần run chân đứng lên, hai mắt thỉnh thoảng tối sầm lại, đầu cũng có chút lơ lửng nhưng nó không thể ngăn cản cô muốn tìm sữa uống! Chết tiệt! Thật là đói!

Khi cơn đói lên, huyết áp đi xuống, mắt cùng tay chân liền có vẻ rụng rời, nhất là khi mũi cùng miệng không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác đó có thể đem người bức điên! Cho nên mới nói nhu cầu đầu tiên của nhân loại luôn là ĂN!

Nếu mắt đã đen đen trắng trắng hoa lên vì đói, vậy liền tìm thứ thay thế!

Lâm Y Thần đem tinh thần lực dò xét đi ra.

“Di?”

Lâm Y Thần kinh ngạc mở mắt nhìn, trước mắt là rừng rậm, những tán cây xum xuê thỉnh thoảng để lọt những chùm tia nắng vàng rực rỡ. Nhưng những thứ đó hiển nhiên không phải điều có thể hấp dẫn tầm mắt của Lâm Y Thần lúc này. Dưới sự trợ giúp của chút ít tinh thần lực chẳng có bao nhiêu cao minh, Lâm Y Thần nhìn đến một cái hồ nhỏ đầy sữa tươi nóng hổi tỏa ra nhiệt khí không ngừng bị một cái muỗng khổng lồ quấy đảo.

Lúc này sự ngạc nhiên lấn át cơn đói, Lâm Y Thần bất tri bất giác tiến lên.

Giống như là đi rất xa lại dường như không có, có một loại cảm giác thần kỳ giống như đi ngang qua một tầng sương mỏng, Lâm Y Thần cuối cùng đi đến bên hồ sữa tươi.

Cảm giác thật sạch sẽ!

Xung quanh hồ sữa được lát gạch xanh xây đường quảng trường, bóng loáng, kín kẽ. Hồ sữa kết cấu khá là giống hồ ước nguyện, là một cái hồ tròn trung tâm là một tầng đĩa tròn từng tầng một nhỏ hơn lũy lên thành 9 tầng. Chóp đĩa nhỏ nhất liên tục phun sữa, sữa từ chóp rơi xuống từng tầng một chảy vào hồ, chiếc muỗng khổng lồ không ngừng đảo quanh hồ sữa, đều đều, một vòng lại một vòng.

“Cảm giác giống bánh gato sữa nhiều tầng!” Nhìn nhìn, Lâm Y Thần nuốt nước miếng.

Thật sự là rất thơm.

Đương nhiên dù có thơm Lâm Y Thần cũng sẽ không vói tay vục mặt vào hồ mà uống, chưa nói sữa nóng có thể chín người hay không, chỉ đơn giản nhìn sự bẩn thỉu của chính cô lúc này cũng đã khiến Lâm Y Thần lùi bước. Sữa trắng trong như vậy, viên phân chuột như cô tốt nhất không nên đυ.ng thì tốt hơn, mất công hỏng cả nồi canh.

Sau đó, Lâm Y Thần được mở rộng tầm mắt!

Một chiếc cốc có cánh bay đến bên hồ sữa đáp xuống múc đầy cốc liền bay lên.

Wtf?

Đúng vậy, một chiếc cốc có cánh, đôi cánh trắng muốt! Giống như là chim bồ câu trắng ấy. Chỉ là chiếc cốc và cả đôi cánh của nó đều khá là kỳ lạ, nhìn giống như…

“Cái cốc này làm từ sữa tươi?” 1809 cũng kinh ngạc.

Đúng vậy, Lâm Y Thần lại gật đầu.

Nhìn nó giống như làm từ sữa tươi! Khi cốc đập cánh, cánh của nó gợn những vòng gợn lăn tăn!

Sữa tươi múc sữa tươi!

Thật làm người kinh ngạc!

Nhìn cái cốc bay đi, Lâm Y Thần cũng không đuổi theo.

“Tại sao ký chủ không đuổi theo?” 1809 hiển nhiên tò mò.

“Đuổi cái gì mà đuổi? Ngươi nhìn ta lúc này có sức quản chuyện nhàn đó sao?”

Lâm Y Thần giơ tay ra trước mặt hệ thống. Đó! Tay đói đến run, lấy sức đâu ra mà đuổi?

Chuyện quan trọng bây giờ không phải là tìm hiểu cái cốc bay đi đâu mà nên quan tâm xem lấy sữa bằng cách nào. Thiên hạ này chỉ có ăn là lớn nhất thôi! Hiểu?

Nếu biết trước sẽ gặp chuyện này lúc đi khỏi nhà Peg, cô nên mang theo cốc hoặc đồ đựng gì đó!

Đột nhiên nghĩ đến câu nói: Chuẩn bị hành trang kỹ càng là thành công một nửa của chuyến đi!

“Nếu không… ký chủ, ngươi quỳ liếʍ đi!”

Phản!

Hệ thống ngươi muốn tạo phản!

Nghe hệ thống nói, Lâm Y Thần phát ngất đầu óc nóng lên muốn đập nó một trận. Cái gì gọi là quỳ liếʍ? Xã hội này không thịnh hành cái đó! (Thật ra thì có thịnh hành chỉ là Lâm Y Thần không biết thôi!)

“Cút! Ngươi thích quỳ liếʍ tự đi mà quỳ liếʍ!” Dù không đánh hệ thống, Lâm Y Thần vẫn đem nó ném văng ra.

Hệ thống bị ném văng ra, nói thật cũng không có tổn thương gì, chỉ là khó hiểu nhìn Lâm Y Thần. Ký chủ nhà nó lại đói điên rồi.

“Ký chủ, bên kia rò sữa!”

Khi muỗng quấy sữa, có chút ít sữa trong hồ liền trào ra ngoài. Nếu Lâm Y Thần không dám đυ.ng ở trong vậy chỉ có thể uống ở bên ngoài, không có công cụ, không quỳ liếʍ vậy phải làm sao?

Theo ngón tay của hệ thống, Lâm Y Thần nhìn đến vành sữa bị rò.

Trầm mặc.

Quỳ liếʍ or không quỳ liếʍ? Đó là vấn đề nan giải.

Cuối cùng, Lâm Y Thần vẫn không quỳ liếʍ.

Quỳ cái quỷ gì? Nghe hệ thống cô liền không cần sống!

Lâm Y Thần đem tay hứng sữa bị rò sau đó từng ngụm một uống. Sữa bị rò ra ngoài cũng không nóng lắm. Nói thật hành vi này chẳng thế nào sạch sẽ nhưng so với quỳ liếʍ khá hơn nhiều.

Đôi lúc Lâm Y Thần liền tự hỏi, tại sao hệ thống có rất nhiều lựa chọn nhưng nói ra khỏi miệng liền bản năng chọn cái tệ hại nhất đâu? Nó đào hố nhiều hố luôn chính nó? (Tác giả: Emm, rất có thể!)

===Tác giả đi ngang qua===

Tác giả: Hôm nay đi tra tên của chính mình, đột nhiên phát hiện tác phẩm của mình đăng trên rất nhiều web khác nhau. Trước kia là độc giả không cảm thấy có cái gì nhưng khi trở thành tác giả mới biết cảm giác này nó thực chua sướиɠ khó tả!

Lý Giai: Đọc chùa quen rồi cuối cùng cũng đến ngày bị nghiệp quật sao?

Tác giả (liếc): Có lẽ đi! Dù sao cũng không trông chờ có thể tại tác phẩm này kiếm bao nhiêu tiền. Nhưng vẫn ít nhiều mong chờ các độc giả ủng hộ mình nhiều hơn.

Lâm Y Thần: Mong mọi người ủng hộ tác giả nhiều hơn! Like và share là việc không mất gì nhưng lại là nguồn cảm hứng của tác giả! (Cúi đầu)

Tác giả (vỗ tay): Đúng vậy! Phải rồi, tác giả cũng có đăng bài trên dembuon.vn ở đó có các chương thiếu của Đô thị dị năng, nếu thích mọi người nhớ ghé qua ủng hộ nhiều hơn! Cảm ơn mọi người!

Lý Giai: Có nghĩa là muốn biết thêm về chúng tôi thì ghé qua đó?

Tác giả: Đúng vậy! Phiên ngoại, ngoại truyện và các chương thiếu sẽ được tác giả update tại VNO (dembuon.vn), tác giả: Thu Thiên Linh Âm! Cảm ơn!