Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 62: Đô thị thấu thị dị năng 58

“Hai người trốn ở đây lén lút hẹn hò sao?”

Lý Giai cùng Trần Minh tư thế lúc này có vẻ không thích hợp cho lắm.

Lý Giai bị Trần Minh áp chế túm lấy hai tay giơ lên cao, cả người Trần Minh đều áp sát Lý Giai, không cho cô chút nào lối thoát. Ở vị trí ngoài đình hoa lá dập dờn, thật đúng là khó để nhìn ra bên trong che dấu hai người.

Đáng tiếc khó chỉ với người ở xa, khi tiếp cận liền dễ dàng nhìn không bỏ sót.

Nghe âm thanh, vốn đang kề cận muốn hôn lên đi Trần Minh thân mình thoáng cứng đờ. Trần Minh cùng Lý Giai đồng thời nhìn lại. Đứng cách đó không xa là Lâm Tuyết khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không buồn cũng không vui, bình tĩnh cực kỳ. Bình tính đến có chút khác thường.

“Sao có thể chứ?”

Trần Minh thong thả buông tay sau hướng về phía Lâm Tuyết đi đến. Lúc này trong đầu hắn khẩn cấp bay nhanh đủ loại suy nghĩ làm sao để lừa gạt qua quan này.

“Tốt nhất nên như vậy…” Lâm Tuyết cười nhàn nhạt. “Nếu không phải hẹn hò, vậy vừa rồi hành động là có ý gì?”

Vốn muốn ôm lấy tay Lâm Tuyết Trần Minh khẽ đốn, ánh mắt thoáng hiện vẻ không vui.

Rõ ràng ở trong lòng Trần Minh Lâm Tuyết đã đi quá giới hạn! Nên biết, từ lúc sở hữu app dị năng, tương lai của hắn đã chú định không chỉ có một người đàn bà. Cưới Lâm Tuyết ngoài thế lực của Lâm gia còn là vì Lâm Tuyết có năng lực làm đương gia chủ mẫu. Chỉ là hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, quá có năng lực dường như cũng không hoàn toàn có lợi. Hiện tại còn chưa thế nào đâu, cô ta đã bắt đầu muốn ra oai phủ đầu hắn? A, hắn Trần Minh đối với nữ nhân luôn luôn rất hào phóng, tiền tài, quyền lực, tình yêu hắn đều có thể cho. Nhưng cho những thứ kia không có nghĩa là một con đàn bà vớ vẩn liền có thể đè đầu cưỡi cổ hắn quản này quản kia quyền lực.

“Sao? Ghen?”

Lâm Tuyết bị Trần Minh đột nhiên ôm lấy eo khẽ nhíu mày. Bàn tay của Trần Minh thít thật chặt, giống như muốn đem eo của cô bấm gãy. Đau đớn khiến Lâm Tuyết đổ hấp một ngụm khí lạnh, hiểm hiểm không thét chói tai. Bên tai lại đột nhiên nghe được giọng nói của Trần Minh giống đùa giỡn lại giống cảnh cáo.

“Nếu hai người muốn nói chuyện yêu đương, vậy tìm một căn phòng riêng tư mà nói!” Lý Giai xoa xoa cổ tay lạnh giọng nói.

“Lý Giai!” Lâm Tuyết quay đầu nhìn về phía Lý Giai, ánh mắt lập lòe.

“Lâm Tuyết!” Lý Giai gật đầu coi như chào hỏi.

“Ba ba gọi chúng ta, mau trở lại thôi!”

Lâm Tuyết hướng về phía Trần Minh nói chuyện. Thật giống như vừa rồi không khí khẩn trương chưa từng diễn ra, cô ta bình thản giúp Trần Minh chỉnh lại cà vạt sau đó khoác tay Trần Minh thúc giục.

“Được!” Trần Minh nhìn Lý Giai một mắt sau đó đồng ý với đề nghị của Lâm Tuyết.

Lý Giai vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn hai người kia tay khoác tay càng đi càng xa. Mãi cho đến khi sắp bước vào thính phòng, Lâm Tuyết mới lơ đãng nhìn về phía Lý Giai.

Đón nhận ánh mắt quỷ quyệt của Lâm Tuyết, Lý Giai chỉ mím môi gật đầu.

“Người đó là ai?”

Không biết từ lúc nào đã đứng phía sau Lý Giai Dạ Xoa hỏi.



“Đội trưởng về sớm vậy? Không ở ngoài đi thêm một lúc?”

Lệ quỷ đang ngồi uống cacao nóng dở liền nhìn đến Lý Giai cùng Dạ Xoa trở lại. Lý Giai không nói không rằng đi thẳng về phòng đóng cửa, thính giác nổi trội Lệ quỷ còn nghe đến tiếng chốt cửa.

“Đi, giờ không phải lúc nói những chuyện đó. Gọi mọi người tập hợp, đến phòng họp!”

Dạ Xoa khó chịu tháo cà vạt, so với mấy bộ đồ tây trang khảo cứu, hắn vẫn ưa thích đồ tác chiến của chính hắn hơn.

“Uống rượu?” Lệ quỷ nhướng mày.

Dạ Xoa lúc này trầm mặc cam chịu đi về phòng.

Lệ quỷ đặt cốc cacao xuống khẽ thở dài. Đêm nay liền không được ngủ ngon.

Cầm điện thoại gạt số, rất nhanh bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ của La Sát.

“Nửa đêm về sáng còn gọi?”

“Đội trưởng nói tập hợp! Gọi mấy người còn lại đến phòng họp đi.”



Sáng sớm Lý Giai mở cửa phòng liền nhìn đến đám người Ngạ quỷ nằm la liệt trong phòng khách, giống như là một đám xác chết vật vờ.

“Mấy người đêm qua không ngủ sao?”

Lệ quỷ cầm cốc cà phê đờ đẫn nhìn Lý Giai một mắt sau đó nhận mệnh một dạng nâng cốc quán thẳng một ngụm đến đáy. Uống xong gương mặt Lệ quỷ cau có khổ sở vô cùng.

Làm cái gì vậy?

Lý Giai đi đến bên cạnh Lệ quỷ cầm lấy bánh mỳ, nhìn đến gói cà phê nguyên chất chỉ có thể mặc mặc không nói.

“Mặc kệ bọn họ đi! Uống vài cốc cà phê là ổn!”

Bên tai Lý Giai vang lên giọng nói khiến cô giật nảy mình.

“Dạ Xoa?” Lý Giai kinh hãi nhảy dựng lên kéo rút khoảng cách ra chừng 5 mét.

Vẫn là giọng nói lạnh lùng quen thuộc chỉ là người có vẻ không đúng lắm. Thật giống như người bị đánh tráo vậy. Lúc này Dạ Xoa tóc rối tung có vẻ cuồng dã không câu nệ tiểu tiết, cổ áo để lộ xương quai xanh, dáng người mềm như động vật nhuyễn thể vậy mềm mềm dựa vào tủ lạnh, quan trọng là ánh mắt của hắn như có như không thủy quang khiến Lý Giai có ảo giác như hắn đang ẩn tình đưa tình nhìn cô.

“Đội trưởng uống rượu vào liền vậy!” Không biết lúc nào lại rót một cốc cà phê, Lệ quỷ ngáp dài nói.

Có vẻ như bà chị này muốn quán triệt lời nói của Dạ Xoa thật sự uống mấy cốc cà phê để tỉnh não. Bên cạnh ấm đun nước vẫn còn đang hoạt động, cốc cũng đã thả thêm vài cái.

“Lát nữa đến phòng họp đi, có chuyện cần thương lượng với cô nhóc!”

Cũng, cũng được đi!

Lý Giai gật đầu, ánh mắt nhịn không được hướng về phía Dạ Xoa nhìn thoáng qua.

Lúc này Dạ Xoa lười biếng có một loại khác thường mị lực làm Lý Giai nhìn một lần lại muốn nhìn thêm một lần. Vốn nhàm chán nhìn mặt đất Dạ Xoa đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Lý Giai. Ánh nhìn chằm chằm! Nếu là bình thường, Lý Giai lúc này hẳn là sợ đến trốn dưới gầm bàn rồi. Chỉ là cái loại ánh mắt mông mông lung lung thủy quang của Dạ Xoa hiện tại đột nhiên khiến Lý Giai có loại ảo giác như hắn đang nhìn ngắm cả thế giới. Tim cũng bắt đầu bất quy tắc chạy loạn.

Lý Giai bối rối thu ánh mắt nhìn bánh mỳ hung hăng gặm một miếng to.

Dạo này dùng kính áp tròng nhiều, nhìn đâu cũng ra ảo giác!