Editor: Lông
Thương Khuyết không thèm để ý đến sự kinh ngạc của Quỷ Đế, kết giới vừa vỡ, hắn đã nắm chặt lấy tay Dụ Tranh Độ. Lần này ngay cả mắt còn chưa kịp nhắm lại, cậu đã cảm thấy chỉ trong một chớp mắt, hai người đã xuất hiện ở trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh.
Trên đỉnh núi Tuyệt Cảnh có một ngôi chùa rất lớn, sau đó vì nguyên nhân mà ai cũng biết, hoạt động thờ cúng bị ngừng mấy chục năm, chùa quán cũng bị cải tạo thành một trung tâm du lịch.
Mà hiện giờ, trước ngôi chùa lần thứ hai được bố trí thành pháp trường, cờ vải tung bay, giấy vàng hình tròn bay tứ tung trong không trung.
Giấy vàng, diện y, chính là một phần trong tương lai mà Dụ Tranh Độ nhìn thấy.
Quỷ Đế ngồi xếp bằng ở giữa pháp trường, sắc mặt của y càng trắng nhợt hơn so với trước kia, trên người mặc áo cà sa màu trắng nhưng vì thân hình quá mức gầy gò khiến áo cà sa như bị rỗng, tay áo lớn bay phần phật trong gió.
Ở dưới đất có một hình thù kỳ quái được vẽ lấy y làm trung tâm, sau lưng y là vách đá nhưng trước mặt lại lư hương đồng khổng lồ.
Cao nhân đại sư của bên Phật, đạo đều ở đây, phân ra ngồi thành hai bên. Nhìn sơ sơ có ít nhất 50, 60 người, so với nhân số tham gia đại chiến Tư Lĩnh còn nhiều hơn.
Lúc Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết xuất hiện, những đại sư này đều đang cúi thấp đầu giống như bị chìm trong hôn mê vậy.
“Là trận pháp.” Thương Khuyết nhìn hình vẽ uốn lượn trên đất nói.
Trong lòng Dụ Tranh Độ sinh ra bất ổn: “Trận pháp gì vậy anh?”
Thương Khuyết xoay cổ tay, trường kiếm giơ lên: “Một ngàn năm trước, chính là trận pháp này phong ấn anh vào trong cõi Hỗn Độn.”
Quỷ Đế ngẩng đầu lên, nhìn Thương Khuyết, trên tay nhẹ nhàng vuốt tràng hạt bồ đề, ngữ khí có vẻ vẫn còn ngạc nhiên: “Không ngờ tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy.”
Y khẽ nở nụ cười, đôi mắt nhìn về phía trước, “Nhưng mà ngươi vẫn chậm một bước rồi.”
Ở trước mặt y, trên lư hương khổng lồ, cây nhang thô to đã bốc cháy tới phần cuối, khói bụi rơi vụn vãi dưới đất.
Sắc trời đột nhiên tối lại, Dụ Tranh Độ ngửa đầu nhìn lại thì thấy trên bầu trời đỉnh núi Tuyệt Cảnh sinh ra lốc xoáy màu đen, mây đen từ trong lốc xoáy tràn ra ngoài nhanh tới mức chỉ trong nháy mắt mà cả bầu trời như bị tấm màn đen che phủ, ngay cả khe hở ánh sáng cũng không lộ ra.
Núi Tuyệt Cảnh như biến thành bí cảnh hắc ám, trước mắt Dụ Tranh Độ như bị vây trong bóng tối, không thể thấy được thứ gì, ngay lúc này tay của cậu được một bàn tay quen thuộc nắm chặt lấy, Thương Khuyết nhẹ giọng nói: “Anh ở đây.”
Ngay sau đó, trên bầu trời truyền tới tiếng sấm vang, một quả cầu lửa màu đỏ như thiên thạch rơi thẳng xuống lư đồng, ‘oành’ một tiếng như lửa trại bốc lên chiếu rực mọi thứ trong đêm đen.
Cách một tầng lửa đang rực cháy, khuôn mặt Quỷ Đế lúc sáng lúc tối mang theo nụ cười chắc thắng: “Không ngờ ngươi còn có thể dẫn tới nghiệp hỏa vĩnh vửu, đúng là con trai của núi La Phong. Cho dù cách xa cả vạn dặm vẫn có thể điều động sức mạnh núi La Phong kinh người tới vậy.”
“Mà như vậy thì sao?” Dưới ánh lửa, tay Quỷ Đế hơi động lộ ra chuỗi tràng hạt bồ đề, “Nếu người và quỷ đã không chung đường, hà cớ gì…”
Thương Khuyết không để ý tới y, chỉ giơ tay phải lên, trường kiếm màu đen phá gió chỉ thẳng về phía Quỷ Đế.
Lúc này, Quỷ Đế chỉ tay, hạt bồ đề lơ lửng giữa trời chặn lại mũi kiếm.
“Thương Khuyết, tất cả những thứ này đều rất quen thuộc, không phải sao?” Quỷ Đế ngẩng đầu nhìn trời, mây đen nặng nề dày đặc giống như khối chì đang đè nặng lêи đỉиɦ núi, cơ hồ muốn nuốt chửng núi Tuyệt Cảnh, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy không thở nổi.
Một ngàn năm trước, Thương Khuyết đã bị phong ấn như thế tiến vào trong cõi Hỗn Độn.
Một ngàn năm sau, thiên địa bị diệt, thần quỷ biến mất, mà Quỷ Đế vẫn như cũ có thể mượn lấy sức mạnh tông giáo, dùng trận pháp dẫn tới sức mạnh cõi Hỗn Độn tái hiện cảnh tượng năm ấy.
“Ừm.” Vẻ mặt Thương Khuyết vẫn không đổi, giọng điệu bình tĩnh như thường, “Nhưng ngươi không có sức mạnh của tam giới, ngươi giữ không nổi ta.”
“Ta không cần nhốt ngươi lại, ta chỉ muốn ngăn cản ngươi thôi.” Quỷ Đế lại sờ hạt bồ đề thứ hai, “Giống như một ngàn năm trước ngươi không có cách nào bảo vệ Quỷ thành Phong Đô, hôm nay ngươi cũng không thể bảo vệ Phù Thành.”
Tay Thương Khuyết vừa lật lên, sắc mặt hơi tái đi, chỉ nghe tiếng vỡ vụn, mũi kiếm phá tan hạt bồ đề, bay về phía Quỷ Đế.
Cùng lúc đó, hạt bồ đề thứ hai bay lên trời, trước mắt Dụ Tranh Độ bỗng dưng nhoáng lên, trường kiếm đâm vào khoảng không, sau đó toàn bộ cảnh sắc đỉnh núi biến đổi.
Đại thụ nguy nga vươn lên chọc trời, quỷ hỏa màu xanh lam trải rộng khắp nơi, một dòng sông màu đen từ trong rừng cây chảy ra ngoài.
Ngạ Quỷ đạo.
Dụ Tranh Độ theo bản năng cho rằng bọn họ bị Quỷ Đến mang vào trong Ngạ Quỷ đạo nhưng chờ cậu định thần nhìn lại thì phát hiện dưới chân cậu vẫn là phiến đá đỉnh núi Tuyệt Cảnh, cao nhân hai môn phật đạo vẫn đang ở hai bên đang chìm trong hôn mê, lư hương khổng lồ đứng sừng sững ở giữa, nghiệp hỏa vĩnh cửu vẫn đang cháy.
Dụ Tranh Độ nhướn mày: “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Trường kiếm màu đen chuyển động trong không trung, đằng sau cơ thể La Vạn Tượng bỗng xuất hiện một gốc cây Bồ Đề cao to, tán cây trải rộng bao phủ thân thể gầy gò của tăng nhân bạch y.
Con ngươi La Vạn Tượng biến thành màu vàng, mở ra phật nhãn của y.
“Nếu người và quỷ không chung đường…” Giọng nói Quỷ Đế như truyền từ nơi xa xăm, “Tại sao không trăm sông đổ về một biển?”
Sắc mặt Thương Khuyết ngày càng tái nhợt: “Kết giới Ngạ Quỷ đạo và nhân gian đang hỗn loạn.”
Hai mắt Dụ Tranh Độ trợn to: “Kết giới hỗn loạn?”
Ngạ Quỷ đạo cùng dương gian cùng tồn tại trên một mảnh đất nhưng vì kết giới tách ra, hai giới không liên quan gì tới nhau. Một khi kết giới hỗn loạn thì có nghĩa là… hai giới chuẩn bị chân chính chồng lên nhau.
Thành phố nhân gian xuất hiện ở bên trong Ngạ Quỷ đạo, chúng sinh quỷ đói hiện thân ở nhân gian.
Giống như hiện tại vậy.
“Ngươi vốn là quỷ, cần gì phải sợ làm quỷ lần nữa như thế?” Quỷ Đế nói, “Không bằng để chúng sinh bên trong Ngạ Quỷ đạo học hỏi thế nào là hồng trần nhân gian đi.”
Điện thoại Dụ Tranh Độ lần thứ hai điên cuồng rung lên.
Khang Tấn: [Chuyện gì xảy ra thế? Sao bên ngoài tối đen vậy?]
Lục Linh Tê: [Đâu đâu cũng là diện y, ngay cả trong khu chúng ta cũng bay khắp nơi!]
Cù Quảng Chiếu: [Chời má, chuyện gì xảy ra đấy? Tận thế à?]
Trịnh Diễn: [@Dụ Tranh Độ, sếp ơi, anh mau quay lại đi! Một mình tôi chịu không nổi – tay Nhĩ Khang.jpg]
Triệu Nhược Lạp: [Im miệng, mấy người đang ảnh hưởng tôi làm việc đấy!]
Trịnh Diễn: [cô đúng là cỗ máy làm việc máu lạnh mà.jpg]
Tay Thương Khuyết lật lại, trường kiếm màu đen bay về phía lòng bàn tay hắn.
Phật nhãn La Vạn Tượng nhìn về hư không, thấy được bản hiện thực của thế giới: “Thương Khuyết, kết giới của nhân gian và Ngạ Quỷ đạo đã nứt, Phù Thành nhất định phải trở thành Quỷ thành…”
“Phải không?” Thương Khuyết nói, đôi mắt chưa bao giờ phản chiếu bất cứ sự vật nào bỗng hóa thành huyết sắc, nền trời màu đen che kín đất trời đột nhiên bị xé ra vô số vết nứt, ánh sáng lọt qua chiếu sáng cả đỉnh núi.
Ngay sau đó phát ra tiếng ‘ầm ầm’, tiếng sấm đánh vang cả thiên địa, chấn động tới mức toàn bộ người dân Phù Thành giật mình, lòng không tự chủ được mà ngửa đầu nhìn lại.
“Vô dụng thôi. Dù ngươi mạnh mẽ tới đâu thì chỉ bằng sức một người cũng không thể nào cứu vớt cả một thành phố, huống hồ ngươi đã không còn là ngươi của năm đó.” Tròng mắt vàng óng chuyển hướng về phía Thương Khuyết.
Hạt bồ đề thứ ba hiện lên, “Ngươi có thể ngăn cản ta nhưng không cản được chúng sinh bên trong Ngạ Quỷ đạo, bọn chúng… so với bất kỳ người nào càng khát vọng chiếm lĩnh nhân gian.”
Dụ Tranh Độ không biết Quỷ Đế đến cùng muốn làm gì nhưng từ đôi ba câu cũng có thể đoán được không phải là chuyện tốt đẹp.
Sắc mặt cậu khẽ thay đổi, cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Lúc này mới phát hiện mây đen nặng nề kia sắp áp tới trên đầu cậu, cậu hoài nghi mình chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm được tới mây.
Tầng mây hóa thành vòng xoáy xé rách thành một cái động màu đen, phảng phất như miệng của hung thú đang ngoác ra.
Miệng khổng lồ kia nuốt hết phương hướng, hạt bồ đề đẩy ra sức mạnh kỳ dị, một bóng người trong bóng tối hiện ra, lại là một người phụ nữ mặc đồ xám xịt có tạp dề vây quanh.
Người phụ nữ kia tựa hồ hơi bối rối với nơi mình xuất hiện, phản ứng đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, ánh mắt bà sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Thương tổng, Dụ tổng, đã lâu không gặp. Đây là đâu vậy?”
Dụ Tranh Độ: = =
Dụ Tranh Độ ho nhẹ một tiếng, phất tay với bà: “Mẹ Quỷ, đã lâu không gặp.”
Người xuất hiện trước mắt này chính là mẹ của quỷ đói Châm Khẩu, người cố gắng phát minh đồ ăn cho cõi âm – Mẹ Quỷ Khê Sơn.
Mẹ Quỷ hỏi: “Là nhóm người các cậu triệu hồi tôi tới đây?”
Dụ Tranh Độ vung tay: “Không phải.”
“Các người quen nhau?” Sau lưng Mẹ Quỷ truyền tới thanh âm kinh ngạc của Quỷ Đế, sau đó Quỷ Đế lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, “À đúng rồi, một ngàn năm trước Thương Khuyết có đi qua Ngạ Quỷ đạo giải cứu âm hồn đi nhầm vào.”
Mẹ Quỷ quay đầu nhìn y, hai mắt nheo lại xác nhận mới kinh ngạc nói: “Phong Đô đại đế! Ngài còn sống!”
“Là ta.” Quỷ Đế gật đầu đáp, “Mẹ Quỷ, là ta triệu hồi bà tới đây.”
Phong Đô đại đế trước đây thống lĩnh minh giới, trên lý thuyết Ngạ Quỷ đạo cũng thuộc về phạm vi quản lý của y, Mẹ Quỷ đối với y vẫn còn cất giữ bản năng tôn trọng, khách sáo hỏi: “Xin hỏi ngài kêu tôi tới đây có chuyện gì?”
Quỷ Đế khẽ mỉm cười, quay đầu ra hiệu Mẹ Quỷ nhìn xung quanh: “Bà nhìn đi, đây là nơi nào?”
Mẹ Quỷ thật ra đã quan sát hết một lần, nhưng tới lúc này mới dám chắc chắn, bà không khỏi lộ vẻ khϊếp sợ: “Nhân gian!”
“Không sai, không phải bà vẫn muốn để nhóm quỷ đói trở về nhân gian sao? Hiện tại ta cho bà cơ hội này…” Thanh âm Quỷ Đế xa xăm, mang theo sự kích động, “Đi thôi, Mẹ Quỷ Khê Sơn. Bà dẫn theo đám quỷ của mình chiếm lấy vùng đất này đi…”
“Đồ thần kinh!” Mẹ Quỷ không chờ y nói xong đã vội vã cắt ngang lời y, “Ta nhắc mi chớ có nói lung tung, ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó cả!”
Bà vừa nói vừa chuyển hướng Thương Khuyết, lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Thương tổng, ngài tuyệt đối đừng nghe tên kia nói bậy nói bạ. Tôi yêu Ngạ Quỷ đạo, tôi mãi mãi không muốn rời khỏi Ngạ Quỷ đạo.”
Thương Khuyết vẫn luôn lạnh mặt bàng quan lúc này mới gật đầu: “Biết rồi.”
“Mẹ nó, ngươi sớm nói người ngươi gọi tới giúp là Mẹ Quỷ đi!” Dụ Tranh Độ thở ra, vuốt ngực, “Dọa hết cả hồn!”
Nụ cười trên mặt Quỷ Đế dần dần tắt đi, khó tin nổi nhìn Mẹ Quỷ: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn tới nhân gian?”
“Nhân gian có gì hay! Bọn ta thành quỷ có dùng được Internet của nhân gian đâu!” Mẹ Quỷ hệt như bà hàng xóm chống hông, hùng hổ nói, “Không thể lên mạng thì làm quỷ còn có ý nghĩa gì!”
Quỷ Đế:???
Quỷ Đế: “Ngạ Quỷ đạo chẳng lẽ còn có thể lên mạng?”
“Đương nhiên, hơn nữa tín hiệu còn vô cùng mạnh, xem video ẩm thực không hề bị laq chút nào.” Mẹ Quỷ vừa nói vừa chỉ về phía xa, “Mi xem đi.”
Quỷ Đế thuận theo phương hướng bà chỉ, sau đó: “…”
Xa xa, theo kết giới Ngạ Quỷ đạo bị nứt ra, cùng xuất hiện ở nhân gian không chỉ có rừng rậm, quỷ hỏa, Hắc Hà, mà còn có… hai tòa tháp tín hiệu khổng lồ.
“Khà khà.” Mẹ Quỷ vỗ bụng mình, “Ta là nữ quỷ có thai không sợ phóng xạ, tín hiệu càng mạnh càng tốt.”
Sắc mặt Quỷ Đế tái đi, nhìn Thương Khuyết: “Ngươi thông tín hiệu cho Ngạ Quỷ đạo?”
“Toàn diện thúc đẩy hiện đại hóa và phủ sóng mạng lưới thông tin là mục tiêu chủ nghĩa xã hội, cũng là lý tượng địa phủ thời đại mới của chúng tôi.” Dụ Tranh Độ khiêm tốn đáp.
“Đúng vậy đúng vậy.” Mẹ Quỷ hiện giờ có thể nói là hoàn toàn nịnh hót lãnh đạo, lập tức thuận theo Dụ Tranh Độ chân thành nói, “Dưới sự dẫn dắt của địa phủ mới, Ngạ Quỷ đạo không chỉ có Internet mà còn giáo dục tư tưởng lại cho nhóm tiểu quỷ, dưới sự hướng dẫn của mỹ thực và chủ nghĩa xã hội, các khóa học của chúng ta đã thu được kết quả tốt đẹp, tin tưởng không lâu nữa nhóm tiểu quỷ sẽ có thể thuận lợi đi vào luân hồi…”
Mẹ Quỷ chắc đã học hành rất chăm chỉ, cuối cùng nêu hết luận điểm và tiến vào kết luận: “Ngạ Quỷ đạo có thể đạt được như ngày hôm nay đều dựa vào sự lãnh đạo anh minh của La Phong!”
Quỷ Đế không ngờ kế hoạch tỉ mỉ của bản thân mới bước đầu đã tổn thất nặng nề như thế, có thể nói là xuất sư chưa chiến đã chết, trong lúc nhất thời không biết nên thể hiện biểu cảm gì, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu: “Mẹ Quỷ Khê Sơn, ngươi thật sự không muốn tới nhân gian?”
“Không muốn, không muốn chút nào.” Mẹ Quỷ nói như chém đinh chặt sắt.
“Khụ khụ.” Dụ Tranh Độ ho nhẹ, giọng điệu như hàng xóm đứng ra hòa giải, “Quỷ Đế, không thì coi như kết thúc đi?”
“Đừng mơ!” Con ngươi màu vang óng lần thứ hai phát ra ánh sáng, thanh âm Quỷ Đế vang lên, “Các ngươi sẽ không tưởng là Ngạ Quỷ đạo là lá bài duy nhất của ta chứ?”
Tinh thần Dụ Tranh Độ bỗng chấn động.
Trường kiếm Thương Khuyết khẽ rung, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Hạt bồ đề thứ tư bay lên, sức mạnh kỳ quái lần thứ hai bị đẩy ra.
Đỉnh núi Tuyệt Cảnh hơi rung lên, xa xa truyền tới âm thanh ‘sàn sạt’ như có thứ gì từ trong rừng cây đang kéo tới bên này.
Dụ Tranh Độ theo âm thanh nhìn sang thì thấy một gốc cây đại thụ ngã xuống, lúc ẩn lúc hiện có một thứ gì đó khổng lồ màu vàng trắng chuyển động về phía đây.
Cậu cả kinh: “Đó là cái gì?”
Trường kiếm Thương Khuyết ở giữa không trung thay đổi phương hướng, chứa sức mạnh vạn quân bay thẳng về phía thứ khổng lồ kia.
Hắn lạnh lùng nói: “Thân thể thái tuế.”
Mà trường kiếm kia còn chưa chạm tới thứ kia, hạt bồ đề thứ năm hiện lên lần thứ hai chặn mũi kiếm.
Quỷ Đế nói: “Thương Khuyết, ngươi không cản được thái tuế ngàn năm…”
Sức mạnh của núi La Phong va chạm với Hỗn Độn phát ra cơn chấn động khiến người sợ hãi.
Dụ Tranh Độ suýt đứng không vững, chỉ có thể thuần thục bám chặt lấy vai Thương Khuyết, trốn sau lưng hắn.
Lúc này, thân thể thái tuế cũng lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chỉ thấy một khối thịt màu trắng vàng mềm mềm chậm rãi chen qua rừng cây, khối thịt kia nhìn qua giống như thịt ngọc trai khổng lồ, nhìn có vẻ trắng mịn nhưng lại có sức mạnh cực kỳ đáng sợ, đại thụ cắm rễ sâu tầng tầng dưới lòng đấy bị nó đẩy ra dồn dập ngã xuống, nhổ tận gốc.
Khối thịt khí thế xuất hiện ở trước mặt mọi người, nó cao ước chừng khoảng hai tầng lầu, toàn thân phình ra như mỡ, cơ căng ra như người tập gym, chất nhầy chảy ra không ngừng chảy xuống.
Thái tuế, hay còn gọi là thịt linh chi, trong Sơn Hải Kinh gọi là “thị nhục”, “tụ nhục”,… bộ dạng giống như đống thịt mềm có đầu có đuôi. Khoa học hiện dại cho thái tuế giống như một hợp chất nấm nhầy, sức sống cực kỳ mạnh mẽ, tùy ý cắt chỗ nào cũng có thể tái sinh, bởi vậy thịt linh chi vượt qua khoảng thời gian mấy chục triệu năm vẫn có thể sinh sôi tới nay.
Thịt linh chi có màu sắc bất đồng, hồng đỏ như san hô, trắng đυ.c, có loại màu đen như sơn màu, loại màu xanh như lông ngọc, màu vàng, màu tím,…
Mà thái tuế bị Quỷ Đế triệu hồi là loại màu trắng như mỡ, tuy sức sống ngoan cường nhưng lại hết sức quý hiếm, người ta thỉnh thoảng chỉ có thể đào ra được thái tuế to bằng cánh tay con nít, mà trước mắt không biết thái tuế này đã sinh sống dưới đất bao nhiêu năm tháng mà khổng lồ như thế, lại còn thành tinh.
Thân thể thái tuế che kín bầu trời, lửa đốt không chết, chìm dưới nước không đuối, là quái vật cực kỳ khó đối phó.
“Đi đi…” Quỷ Đế một tay chỉ về phía dưới ngọn núi, là hướng Phù Thành, Thái tuế, đi về phía nhân gian…”
Thân thể khổng lồ của thái tuế lần thứ hai chuyển động theo hướng tay của Quỷ Đế, lăn về phía dưới ngọn núi.
Con ngươi Thương Khuyết trở nên đỏ rực, cổ tay lật lại, trường kiếm chia ra làm hai, một kiếm thay đổi đâm về phía Quỷ Đế, một kiếm khác bay về phía thái tuế.
“Vô dụng thôi, sức mạnh hai ta ngang bằng nhau.” Quỷ Đế nói, y chậm rãi đứng lên đi về phía Thương Khuyết.
Lư hương đồng vẫn còn có nghiệp hỏa vĩnh cửu đang cháy, khuôn mặt La Vạn Tượng lúc sáng lúc tối.
Hạt bồ đề lại bay lơ lửng giữa trời, chặn lại thanh kiếm truy đuổi thân thể thái tuế.
Hai tay Quỷ Đế chắp trước ngực đẩy ra, sức mạnh vô danh đánh úp về phía Thương Khuyết.
Mà sức mạnh vừa mới đẩy ra, thân ảnh Thương Khuyết loáng lên, Dụ Tranh Độ chỉ thấy hoa mắt một cái đã phát hiện bọn họ đã vọt tới sau lưng Quỷ Đế, đối diện với thái tuế khổng lồ kia.
Đứng ở dưới chân thái tuế, cậu mới trực tiếp cảm nhận được sự khổng lồ và đáng sợ của quái vật này.
Quỷ Đế tựa hồ hơi bất ngờ, y xoay người lại: “Thương Khuyết?”
Dụ Tranh Độ cũng khó hiểu, trực giác mách bảo Thương Khuyết có chút nguy hiểm, theo bản năng thở nhẹ: “Tiểu Thương?”
“Không thể để thái tuế xuống núi.” Thương Khuyết sầm mặt lại nói, trường kiếm màu đen bay vυ't lên trời biến thành cái bóng mờ khổng lồ, cán kiếm hướng trời, mũi kiếm chỉ xuống thân thể thái tuế.
“Thương Khuyết, ngươi nhất định phải đối phó với thái tuế sao?” Sau lưng truyền tới âm thanh của Quỷ Đế, “Vậy đừng trách ta không khách sáo…”
Hạt bồ đề thứ bảy lơ lửng giữa trời hóa thành lưỡi dao sắc bén.
“Mẹ nó, sao ngươi còn chưa dùng hết đống hạt của ngươi hả?” Dụ Tranh Độ không nhịn được nổi giận mắng, “Đến cả bảy viên ngọc rồng cũng không phiền bằng ngươi!”
Nhưng cậu tức giận cũng không thể ngăn cản động tác của Quỷ Đế, lưỡi dao kia nhắm thẳng phía sau lưng Thương Khuyết.
Nguy hiểm!
Trong đầu Dụ Tranh Độ gióng lên hồi chuông mãnh liệt, dùng sức nhấn vai Thương Khuyết: “Tiểu Thương, anh đối phó Quỷ Đế, thái tuế để em!”
Quỷ Đế nghe vậy cười ha hả: “Chỉ là người phàm mà cũng dám mạnh miệng!”
Từ đầu tới đuôi, y không hề để Dụ Tranh Độ vào mắt, chỉ là một người phàm tục đi theo bên người Thương Khuyết giống như gánh nặng thôi…
Mà Thương Khuyết nghe thấy thế, cùng lúc với Dụ Tranh Độ nói, bóng mờ trường kiếm đổi phương hướng, dưới thời khắc sống còn chặn lại lưỡi dao bồ đề của Quỷ Đế.
Quỷ Đế chẳng hề buồn bực, cười cười nhìn hắn: “Thương Khuyết, ngươi suy nghĩ cho rõ. Ngươi muốn ngăn cản ta nhưng không ngăn được thái tuế…”
Khối thịt khổng lồ dính nhớp lăn xuống núi hệt như đá trên đỉnh núi bị nứt vỡ đổ xuống.
“Tranh Độ có thể.” Thương Khuyết nói.
“Cậu ta?” Quỷ Đế lộ ra biểu cảm buồn cười, “Thương Khuyết, ngươi đường đường là Quỷ vương, lại đem hy vọng giao cho một tên phàm nhân…”
Dụ Tranh Độ không thèm để ý tới châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của y, nói với Mẹ Quỷ: “Mẹ Quỷ, bà mau gọi nhóm con trai của mình tới, thời điểm thu hoạch tới rồi!”
Mẹ Quỷ nhất thời không kịp phản ứng: “Thu hoạch cái gì?”
Dụ Tranh Độ chỉ vào thân thể thái tuế: “Vật kia là nguyên liệu hầm canh rất tốt. Không phải các người luôn phiền não vì nguyên liệu nấu ăn sao? Đem thứ này cắt ra có thể sử dụng được nhiều ngày!”
[Thần Nông thảo mộc kinh] có ghi chép: Thịt linh chi, không độc, bổ dưỡng, bổ não, chữa tức ngực, ăn nhiều có thể trẻ mãi không già.
“Trời, suýt nữa quên rồi, đây là đồ tốt!” Mẹ Quỷ Khê Sơn xoa tay, gầm lên giận dữ về phía rừng cây, “Con trai, mau ra đây!”
“Mẹ, con tới đây.” Quỷ đói Châm Khẩu như gò núi nhỏ chạy bình bịch từ trong rừng cay, đôi mắt trợn to, sung sướиɠ nhìn Dụ Tranh Độ nói, “Em trai trà sữa, chúng ta lại gặp mặt rồi nha!”
Dụ Tranh Độ không hài lòng lắm: “Sao chỉ có một đứa tới?”
Thân thể thái tuế lớn như vậy, quỷ đói Châm Khẩu sao có thể giải quyết được.
Mẹ Quỷ xin lỗi nói: “Biệt quỷ cách đây khá xa, từ đó đến đây tốn một khoảng thời gian.”
“À, vậy tôi thử xem.” Dụ Tranh Độ nói, trong lòng khởi động pháp ấn Quỷ Vương, “Nhóm quỷ đói, toàn bộ mau đi ra đi!”
Theo tiếng nói của cậu, từ trong rừng cây Ngạ Quỷ đạo chồng lên với nhân gian, từng đầu quỷ xanh xao vàng vọt dò xét đi ra, dồn dập hô: “Dụ tổng, gọi chúng tôi có chuyện gì vậy?”
“Ồ, đây là nơi nào?”
“Dụ tổng, cậu chờ tôi đánh xong ván game này đã, trò plants zombie này chơi vui thật!”
Nhìn kỹ, trong tay bọn nó đều có điện thoại di động… thực sự là vượt xa quá khứ!
Quỷ Đế thay đổi sắc mặt: “Ngươi lại có thể triệu hồi quỷ đói?”
“Nhờ có lão gia ngài khiên kết giới Ngạ Quỷ đạo sụp đổ chứ không thật sự không gọi được.” Dụ Tranh Độ chỉ vào thái tuế nói với quỷ đói, “Chúng tiểu nhân, mau cắt khối thịt kia xuống!”
Quỷ đế: …Người này sao giống đại vương rừng núi quá vậy?
Trong lòng y còn nghi ngờ chưa tiêu thì nhóm quỷ đói đã hai mắt tỏa sáng, lấy ra móng tay sắc nhọn, còn có chảo rán và dao nĩa chạy về phía thái tuế, chỉ trong chốt lát đã bao vây thái tuế lại.
Quỷ Đế trợn mắt há mồm, tức tới nổ phổi: “Quỷ Đói ăn không được, các ngươi cắt thái tuế làm gì?”
“Dùng làm vật liệu cho lớp mỹ thực.” Dụ Tranh Độ giải thích.
Trên đầu Quỷ Đế hiện lên một tràng chấm hỏi: “Quỷ đói tại sao lại học lớp mỹ thực?”
Dụ Tranh Độ nghiêm túc: “Đây chính là tu luyện cho bản thân quỷ đói.”
…