Hạ Chí Chưa Tới

Chương 41: Hạ chí năm 1997 - Ngộ Kiến, bướm yến vĩ (14)

"Lập Hạ, cậu biết cảm giác mỗi ngày đứng chờ đợi giữa đồng hoang là thế nào không?"

"... Không biết."

"Mình cũng không biết, mình chỉ đang nghĩ, mỗi ngày đứng đó nhìn mặt trời mọc rồi lặn lại nhìn ánh sáng ấy chìm dần, bóng người cứ dài rồi lại ngắn, cỏ cây mọc rậm rạp rồi lại héo khô, cảm giác ấy... Chính là cô đơn lắm nhỉ?"

Lập Hạ quay đầu lại nhìn Ngộ Kiến, mặt đường bên cạnh chân cô ấy đã thấm vài giọt lệ. Lập Hạ nghĩ, Ngộ Kiến luôn luôn như vậy, đến cả khóc cũng không thành tiếng, sống kiên cường tới mức quật cường, mặc duf tất cả mọi người trên thế giới đều dùng những từ như "Cô đơn", "trống vắng", thì Ngộ Kiến cũng sẽ không dùng đâu. Cho nên, cô ấy chỉ có thể giả vờ lấy cớ đang nhớ tới mẹ mình để thốt ra câu "Cảm giác ấy, chắc là cô đơn lắm nhỉ?" mà thôi.

Nhưng rồi về sau, mẹ mình chẳng nhận được thông tin gì nữa. Mẹ mang thai mình, bụng ngày một to lên. Thế mà mẹ nói với bà ngoài... Lập Hạ, thật ra đến giờ mình vẫn nghĩ, quyết định sinh mình ra lúc ấy của mẹ cần bao nhiêu dũng khí? Nhưng dừng như trước khi sinh mình, mẹ mình đã dùng hết dũng khí mà mẹ có rồi, cho nên mình chưa ra đời được bao lâu, mẹ đã đi... Đã đi thật rồi, chết rồi. Mẹ mình đặc tên cho mình là Ngộ Kiến, chắc là vì mẹ không biết họ của ba, cho nên mình không có họ. Mình nghĩ chắc mẹ cảm thấy có thể gặp được ba là hạnh phúc lớn nhất đời, cho nên mới đặc cho mình cái tên này.

Ông ngoại mình mất sớm, chỉ còn lại mình và bà ngoại. Bà ngoại vẫn luôn trách mẹ mình, và vì mẹ đã qua đời rồi nên sự oán trách ấy chuyển hết sang mình. Từ nhỏ đã không có ba mẹ nên ở trường mình không có bạn gì cả... Tới trường một mình, ăn cơm một mình, về nhà một mình, có lúc còn tự nói chuyện với cái bóng của bản thân. Lúc nhỏ, câu mà mình hay nói nhất chính là: "Ngộ Kiến mày không được khóc, mày khóc thì những người không thích mày sẽ rất vui." Mình không muốn bọn họ được vui vẻ, mình muốn bọn họ phải sống khổ sở như mình gấp trăm lần. Mình cảm thấy hồi nhỏ, mình là một con quỷ xấu xa. Nhưng mà trách ai được đây, từ nhỏ đã không ai quan tâm tới mình, không ai bảo mình đi chung ô khi mình nhếch nhác đội mưa về nhà, không ai bảo mình tới nhà chơi... Vì mình không có váy đẹp, không có quần áo đẹp, không biết nói lời ngon ngọt, không biết hát những bày hát hay, cho nên bọn con trai trong lớp thường xuyên bắt nạt mình. Mình cũng thường xuyên đánh nhau với bọn chúng, mặc dù đánh không lại... Nếu quần áo không quá bẩn thì chỉ cần đứng dậy phủi qua là có thể về nhà rồi.

Lúc mình còn nhỏ, nhà bà ngoại không có tiền, cho nên toàn phải ăn khoai tây. Mỗi lần mình mang khoai tây ra rửa bên cạnh hồ, mấy thằng con nhà hàng xóm lớn hơn mình một chút sẽ rửa thịt ở bên cạnh. Bọn nó thường quay sang phía mình gào to, nói mình thích ăn khoai tây nhất. Mình nhớ một lần, một thằng con trai vẩy chỗ nước thịt mới rửa trên tay nó lên mặt mình, sau đó bảo mình rằng, đã được ngửi bao giờ chưa, đây là mùi tanh của thịt đấy.

Câu nói bị đứt đoạn trong không khí. Chắc là quá khó để nói tiếp đúng không, Lập Hạ nghĩ.

Tiếng còi xe chói tai trên phố vang vọng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố, dây phơi thò ra từ lan can những toà nhà cao tầng, đủ loại biển quảng cáo, biển báo giao thông và cửa kính của những toà cao ốc, cả những chú chim bồ câu đang bay lượn trên bầu trời hoàng hôn nhập nhoạng nữa... Lập Hạ cảm tưởng như chỉ có ngẩng đầu lên thì nước mắt mới không rơi. Cô vẫn luôn tưởng rằng cuộc sống của mình đã rất gian khó rồi, nhưng không ngờ rằng ngay bên cạnh, bạn bè của mình lại từng sống trong một thế giới như vậy.

"Ngộ Kiến"

"Đừng nói mấy câu đồng cảm, mình không hề đáng thương. Mình kể mấy chuyện này không phải để đổi lấy sự thương hại. Rất nhiều năm trước, sau khi biết chữ, đọc được những gì mẹ viết trong nhật ký, mình đã thề rằng mình phải kiên cường, sau này nhất định không được khóc nữa, bởi vì mẹ mình đã từng rất dũng cảm... Mặc dù bà đã không dũng cảm tới cùng..."

"Mình không có ý đó, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn."

"Hổ thẹn, người phải hổ thẹn chắc là mình chứ... Lớn thế này rồi vẫn phải đi ở nhà người khác, sống ngay ngốc qua ngày. Bà ngoại mất, có rất nhiều người tới nhà, nhưng bọn họ chỉ mãi bàn tán xem mảnh đất dưới quê này của bà ngoại bán được bao nhiêu tiền, bán xong thì phân chia như thế nào, chỉ có mình quỳ ở trước giường của bà ngoại. Hôm đó mình vẫn khóc, khóc ghê lắm, thật ra mình rất yêu bà ngoại, vì bà ngoại rất yêu mẹ mình, chỉ là bà chưa từng nói ra. Rất nhiều tối, mình nhìn qua khe cửa thấy bà đang cầm tấm ảnh của mẹ mình hồi còn trẻ rồi thở dài. Vì lúc đó mình vẫn còn nhỏ, cần có ai đó nhận nuôi nên mình chuyển tới nhà cậu. Cậu mình chính là chủ nhiệm... Của lớp chúng ta hiện giờ."

"Gì cơ..."

"Nhưng cậu mình cũng không phải vì lương thiện tốt bụng mà nhận nuôi mình đâu, chỉ là vì không còn cách nào khác thôi. Ông ấy luôn không ưa mình, cảm thấy mình không nên sinh ra trên đời này. Trước đây mình học ở trường kia, vì thành tích quá kém, lại suốt ngày đánh nhau nên cậu mình mới chuyển mình tới trường Thiển Xuyên số 1"

"À, ra là vậy, nên cậu mới chuyển tới lớp 10A3 của trường phổ thông Thiển Xuyên số 1 đúng không?"

"Lập Hạ, cậu biết không, tối hôm đó cậu khóc rồi chỉ trích mình, nói mình có một gia đình hạnh phúc nên không hiểu được nỗi buồn của cậu, trong lòng mình nhớ lại rất nhiều chuyện."

"Xin lỗi, Ngộ Kiến... Hả? Không đúng, vậy ba trăm tệ vừa nãy ở đâu ra thế?"

Ngộ Kiến ngẩng đầu nhìn Lập Hạ, lệ vẫn còn vương nơi khoé mắt, nhưng dưới ánh đèn rực sáng của thành phố, lại trở thành những hạt sáng long lanh. Cô ấy cười trở lại, nói: "Mình đưa cậu tới chỗ mình đang làm thêm nhé."