Hạ Chí Chưa Tới

Chương 34: Hạ chí năm 1997 - Ngộ Kiến, bướm yến vĩ (7)

Phòng ngủ không có người. Những người khác chắc đang đi ăn cơm hoặc tắm rửa cả rồi.

Lập Hạ nói nhỏ: "Mình đi tắm cái đã."

Cô cúi đầu, hai tay vặn qua vặn lại, nhìn kỹ thì trên tóc và quần áo đều dính thức ăn, trông thật thảm hại... Ngộ Kiến không khỏi đau lòng, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh đáp, "Được."

Phòng tắm chỉ còn lại mình Lập Hạ.

Không gian dài hẹp này giống như hành lang thời gian vậy. Một hàng vòi nước có hai ba cái còn đang nhỏ nước tí tách. Tiếng nước mênh mang dao động trong không gian, nghe như tiếng gió chui qua từng khe hở.

Lập Hạ cầm vòi hoa sen đứng ngẩn ra. Chuyện mới xảy ra lại ùa về trong tâm trí, khuôn mặt vô thanh, biểu cảm vô thanh, động tác vô thanh, giống như một bộ phim câm. Hình ảnh cứ không ngừng nhảy nhót, Lập Hạ trông thấy ánh mắt như màn sương mờ của Phó Tiểu Tư, trông thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Chi Ngang. Nước từ vòi hoa sen cứ phun ào ào, đến khi chảy xuống đất thì đã thành nước bẩn. Nước mắt cô rơi từng giọt trên nền gạch men trắng toát.

Đột nhiên Lập Hạ ngẩn ngơ nghĩ, tới lúc nào mùa hạ mới đến đây?

Ngộ Kiến đứng bên cửa sổ, hoàng hôn sắp buông, bóng đêm như thủy triều dâng lên ngày một cao bên ngoài, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tựa tiếng triều cường. Ngộ Kiến quay đầu lại nhìn thấy Lập Hạ đang ngồi bên giường, nhưng cũng chẳng biết làm sao để an ủi.

Bản thân cô từ nhỏ đến lớn đã quen với những ngày tháng đơn độc một mình, chưa từng an ủi ai, cũng chẳng được ai an ủi. Cho nên, khi đối diện với Lập Hạ đang cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy thế này, cô cũng chẳng biết phải mở lời ra sao. Chắc là đang khóc rồi, Ngộ Kiến nghĩ trong lòng.

"Lập Hạ..." vừa mờ miệng lại không sao thốt nên lời, vì Ngộ Kiến nhìn thấy Lập Hạ ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt ướt đẫm, từng giọt nước mắt thi nhau trào ra. Ngộ Kiến trở nên luống cuống, nói khẽ, "Buồn đến vậy sao..."

Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng Lập Hạ vẫn nghe thấy, cô ra sức cắn môi mới có thể ngăn bản thân mình không gào khóc với Ngộ Kiến, đến khi môi dưới bị cắn đến phát đau thì mới thả lỏng ra, nức nở nói: "Ngộ Kiến, gia cảnh của nhà cậu và nhà mình không giống nhau, các cậu không bao giờ hiểu được cảm giác nhục nhã khi không có tiền đâu. Mình cũng hy vọng bản thân mình có thể lễ độ nói 'Xin lỗi tôi sẽ đền cho cậu một bộ quần áo khác', mình cũng biết là làm đổ hộp cơm là mình sai, mình cũng khi hy vọng mình có thể tỏ ra là người có giáo dục, nhưng mình không sao mở miệng được, mình sợ bộ đồ kia đắt quá mình không mua nổi. Cậu có biết cảm giác đó như thế nào không? Cảm giác thế nào? Trong mắt các cậu, mình là một đứa nhà quê! Thô lỗ! Thấp hèn! Không có phẩm vị! Không có giáo dục! Không biết lễ độ..."

Nói đến đây, cổ họng Lập Hạ đau như bị ai bóp nghẹt, mở miệng cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Lập Hạ nghĩ mặt mình lúc này chắc đang bẩn lắm.

Ngộ Kiến để mặc Lập Hạ nói, đến khi Lập Hạ dừng lại mới bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô, nói rất chậm rãi rõ ràng: "Nếu như mình giống như những gì cậu nói, mình đã đứng một bên khoanh tay xem trò vui rồi."

Lập Hạ nhìn Ngộ Kiến, gương mặt của Ngộ Kiến trước mắt cô rất bình tĩnh, kiên cường, thế là cuối cùng, cô không kìm được mà khóc lên thành tiếng.

"Ngộ Kiến, ngủ chưa?"

"Vẫn chưa?"

"Mình muốn nói chuyện với cậu, mình sang bên giường cậu được không?"

"Qua đây đi."

Lập Hạ chui vào chăn của Ngộ Kiến, thấy người Ngộ Kiến lạnh như băng.

"Sao cậu lại lạnh như rắn thế này?"

"Sao người cậu nóng như động tình thế này?"

...

"Ài, rốt cuộc cậu định nói gì? Vẫn đang nghĩ chuyện lúc chiều à?"

"Ừm... Mình nằm trên giường, cứ không ngừng tự nói với bản thân là đừng để ý đừng để ý, buồn vì chuyện như vậy không đáng chút nào, nhưng mình vẫn buồn. Ngộ Kiến, cậu biết không, mình vẫn luôn tưởng rằng Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang cũng coi mình là bạn thân giống như mình đối với họ vậy. Đến tận trước buổi chiều hôm nay, mình vẫn không hề ý thức rõ ràng được rằng thế giới của mình và họ hoàn toàn khác nhau. Mình vẫn luôn cùng hai người họ tới lớp, cùng vẽ tranh, cùng trốn học đi tới triển lãm mỹ thuật, thậm chí khi Lục Chi Ngang dùng chổi gõ đầu mình khiến Phó Tiểu Tư cười đến khom lưng, mình vẫn không hề cảm thấy mình và họ thuộc về hai thế giới. Nhưng hôm nay, mình thực sự rất buồn... Vừa mở miệng đã hỏi tới bộ quần áo sao..? Nhưng mình là người mà, ít nhất cũng nên hỏi mình trước chứ... Mất mặt thật, đến cả một bộ quần áo cũng không bằng..."

Ngộ Kiến cảm thấy vai mình ướt lạnh, đưa tay ra thì thấy toàn là nước mắt.

"Khóc rồi à?"

"Ừm."

"Vô dụng, nếu là mình thì ba người đó mỗi người xơi một đấm."

"Nếu như gia cảnh của mình giống như cậu thì mình cũng sẽ làm vậy. Thật ra lúc ấy nếu mình không nói, không cãi, có lẽ Lý Yên Nhiên sẽ cảm thấy không vấn đề gì và không tính toán với mình nữa. Mình đã suy nghĩ kém cỏi vậy đó, chẳng còn tự tôn chẳng còn kiêu hãnh gì nữa cả. Thật ra người mình, tóc mình cũng bị dính canh mà, mấy thứ dầu đó bám theo tóc chảy hết xuống mặt, trông thảm hại lắm... Ngộ Kiến, cậu nói xem Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang thực sự không nhìn thấy sao..?"

Câu nói nghẹn ngào vang lên đứt quãng trong không gian.

Giống như diễn viên đang nói được nửa câu, đột nhiên quên mất lời thoại, khiến rạp phim tối om chợt mất đi âm thanh.

Lời thoại đã quên kia là gì?

Mùa xuân trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi về ngày tàn. Những ngày hè bao giờ mới tới nhỉ? Đợi đến cuối hè thì đã ở Thiển Xuyên được một năm rồi phải không?

Lập Hạ trở mình, nhớ lại câu nói của một nhà thơ. Ông nói, một đời chính là một năm, một năm chính là một ngày, bình minh và hoàng hôn đều là góc nghiêng mịt mờ thản nhiên của người ấy.