Hạ Chí Chưa Tới

Chương 27: Hạ chí năm 1996 - Sắc màu, sao Bắc cực (14)

Tiết mỹ thuật bắt đầu vào ngày mùng 1 tháng Ba. Học sinh toàn trường đều không muốn học hành gì cho lắm, bởi ngày nào cũng có các cuộc thi. Nhóm Mỹ thuật mà Lập Hạ và Phó Tiểu Tư tham gia tham gia không cần thi tại trường, chỉ cần nộp sản phẩm là được. Lập Hạ nộp một bức vẽ chân dung màu, là bức tranh cô vẽ mẹ mình trong kỳ nghỉ đông. Lúc vẽ mẹ, Lập Hạ ngập tràn cảm xúc, cho nên vẽ ra được nét dịu dàng và hào quang trên khuôn mặt mẹ. Lập Hạ nhớ lúc đưa cho Phó Tiểu Tư xem, cô đã chờ đợi câu "Xấu" của cậu, không ngờ Phó Tiểu Tư lại giơ ngón cái lên khẽ cười. Lập Hạ mở to mắt, cảm thấy có chút không dám tin.

Còn Thất Thất thì vượt qua các vòng loại, thuận lời bước vào trận chung kết cuộc thi hát, Lập Hạ thấy vậy hết sức bất ngờ. Trước giờ chỉ nghe nói Thất Thất học vẽ tranh nhân gian mà không hề biết vốn dĩ Thất Thất lại hát hay như vậy.

Lục Chi Ngang thì không biết tham gia cuộc thi gì, cứ làm bộ thần bí không chịu nói cho Lập Hạ biết, cũng không cho Phó Tiểu Tư nói với Lập Hạ, mặc kệ Lập Hạ nhõng nhẽo năn nỉ thế nào cũng chẳng có tác dụng, chỉ nói khi nào đến hội diễn văn nghệ thì khắc biết.

Toàn bộ chương trình nghệ thuật kéo dài nửa tháng.

Giống như đoàn xiếc bị làn sóng âm thanh của quần chúng cuộn trào đến lật nóc, cả trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1 náo nhiệt y như bị phù phép. Sự tĩnh mịch của cả mùa đông trước đó giờ tiêu sạch sẽ như băng tuyết.

Chỉ còn lại lớp băng mỏng và trong suốt, lững lờ trôi trên mặt hồ thanh xuân, phản chiếu ánh sáng long lanh.

Ngày 16 tháng Ba, chương trình nghệ thuật công bố kết quả. Mới sáng sớm, trên bảng tin của trường đã dán thông báo những cái tên đoạt giải. Phó Tiểu Tư dĩ nhiên giành giải nhất trong nhóm Mỹ thuật. Và điều khiến Lập Hạ ngạc nhiên nhất, đến nổi không khép được miệng, chính là khi nhìn thấy tên của Lục Chi Ngang xuất hiện trong danh sách đoạt giải của cuộc thi nhạc cụ, hơn nữa còn là giải nhất nhóm Piano.

Buổi chiều là hội diễn văn nghệ. Lúc sáng, thầy giáo đã thông báo với Lập Hạ rằng buổi chiều phải biểu diễn tiết mục vẽ tranh trên sân khấu cùng với Phó Tiểu Tư. Người giành giải của nhóm Hát và nhóm Nhạc cụ cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn một tiết mục kết hợp.

Tất cả các tiết học buổi chiều đều được nghỉ.

Toàn bộ học sinh mang ghế ra ngồi ở sân vận động. Cả sân dày đặc đầu người chen chúc.

Sân khấu cũng đã dựng xong, vài người đang kiểm tra âm thanh.

Lập Hạ và phó Tiểu Tư đứng trên sân khấu chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.

Không biết vì sao Lập Hạ cứ cảm thấy có chút hoảng loạn, như có chuyện sắp xảy ra vậy, không sao trấn tĩnh lại được. Quay đầu lại nhìn Phó Tiểu Tư đang cuối đầu gọt bút chì, Lập Hạ mở miệng nhưng rồi lại không nói gì, cuối cùng chỉ cuối đầu thở dài.

"Sao thế?" Phó Tiểu Tư ngước mắt lên nhìn.

"Không có gì, căng thẳng chút thôi." Lập Hạ trả lời, tiếp tục bày hộp màu trong hộp ra. Màu đỏ đặt bên trái, màu trắng đặt bên phải, đây là thói quen của cô.

"Thật ra cũng chẳng có gì, vẽ ở đâu cũng như nhau cả, cậu nghĩ xem lúc chúng ta tốc hoạ trên phố, chẳng phải cũng có rất nhiều người đó sao?"

"Lúc đó khác..."

"Chẳng có gì khác cả, giống nhau mà." Làn sương trong mắt Phó Tiểu Tư vẫn chẳng hề tan đi. Lập Hạ nghĩ có lẽ do cậu nhìn không rõ cho nên không căng thẳng, đôi mắt không có tiêu điểm kia khiến người ta cảm thấy mơ hồ. Chẳng biết sao lại nhớ tới cuốn tiểu thuyết kinh dị Nhật Bản "Linh Vụ" mới đọc mấy hôm trước, cô bất giác rùng mình.

Lập Hạ thở dài, cũng ngồi xuống gọt bút chì. Thật ra bút chì đã gọt xong từ trước rồi, chỉ là cô muốn tìm việc gì đó làm để không phải nghĩ về màn biểu diễn nữa mà thôi.

Đang gọt được một nửa bỗng nghe thấy có ai đó gọi tên, cô vừa quay đầu lại thì thấy Lục Chi Ngang và Trình Thất Thất đi qua, hai người cùng cười tít mắt nhìn cô.

"Hai cậu... Quen nhau à?" Lập Hạ có chút ngạc nhiên.

"Thất Thất thường vẽ cùng tớ trong giờ mỹ thuật, cậu ấy là trò cưng của thầy giáo đấy, thậm chí còn được thầy cho một phòng riêng để vẽ, rõ là thiên vị". Giọng Lục Chi Ngang đầy bức xúc, chưa kịp nói hết đã bị Trình Thất Thất đấm một cú vào ngực.

"Vớ vẫn, căn phòng đó là thầy cho ba chúng ta đấy chứ."

"Ba chúng ta?"

Thất Thất cất tiếng chào Phó Tiểu Tư ngồi sau Lập Hạ, cô ngoảnh đầu lại thì thấy nụ cười hiếm thấy của cậu. Cô chóng mặt lắm rồi.

"Vậy tiết mục hát cùng đàn piano là của hai cậu?"

Lục Chi Ngang cười tít mắt gật đầu.

Lập Hạ nghĩ bụng, hôm nay là ngày quái gì không biết.

Trước khi lên sân khấu, Phó Tiểu Tư xếp bảng màu vẽ của cô ngay ngắn theo thứ tự, kiểm tra bút, giá vẽ và tẩy của cô thêm lượt nữa, rồi vỗ vỗ lên đầu cô.

Khi đứng trên sân khấu rồi, Lập Hạ mới nhận ra rằng sự lo lắng khi ở dưới bục hồi nãy của cô chẳng là gì hết, giờ mới là sự dày vò thực sự đây này. Nhìn biết bao gương mặt phía dưới khiến cô hoa mắt chóng mặt chỉ muốn chạy trốn, nhưng ở đây nhiều người như vậy, trốn thế nào được. Chân cô như mọc rễ đâm xuyên qua giày, cắm sâu xuống dưới sân khấu, rồi xuyên qua nền xi măng kiên cố như gương mặt vạn năm không đổi của thầy giáo Vật Lý, khiến cô có muốn cử động cũng không được nữa.

Khi nghe thấy tiếng đàn piano của Lục Chi Ngang và tiếng hát của Thất Thất, Lập Hạ bỗng thấy tự tin. Cô chưa từng được nghe tiếng đàn của Lục Chi Ngang hay tiếng hát của Thất Thất, dù rằng cô coi họ là bạn thân. Nghĩ tới đây, cô bèn ngoảnh đầu nhìn Phó Tiểu Tư, cậu đứng cách cô hai mét, dồn toàn bộ sự chú ý đưa chì vẽ nên những đương cong tuyệt vời, làn sương mờ trong đôi mắt cậu trở nên dày đặc hơn bao giờ hết.

Lập Hạ bỗng hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, cô hoang mang lấy bút ra vẽ, nào ngờ vì ghì quá mạnh mà đầu chì gãy ngay trên giấy. Cô lại hoảng loạn chạy đi pha màu, thế nhưng chiếc bút thấm đẫm màu vẽ lại không tạo ra nổi màu cô muốn.

Lập Hạ căng thẳng, bàn tay cầm bút trở nên trắng bệch, cuối cùng thậm chí còn chẳng thể kìm nổi những tiếng nức nở, nước mắt cũng trào ra. Lập Hạ nghĩ bụng thế này thật nhếch nhác, nhưng càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều.

Đúng lúc cô không kìm nén nổi nữa, bỗng một chiếc bút chì xuất hiện trước mắt cô, Phó Tiểu Tư xoay người lại, nắm lấy bàn tay của cô ở dưới bàn rồi khẽ nhéo một cái. Lập Hạ há hốc miệng, bỗng phía trước hiện lên đủ loại màu sắc, tựa như đó chính là bức tranh rực rỡ nhất.

Chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ nhìn thấy nụ cười khiến cô vững tâm của Tiểu Tư.

Lập Hạ cũng không biết mình đã kết thúc bằng cách nào, tiếng đàn chấm dứt, Thất Thất ngừng hát, Lập Hạ cũng quệt nước màu đỏ tươi cuối cùng lên bức tranh của mình.

Khi cô và Phó Tiểu Tư gỡ bức tranh khỏi giá đỡ mang xuống cho khán giả chiêm ngưỡng, cô kích động tới mức súyt oà khóc. Phía dưới vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, Lập Hạ nhìn thấy thầy chủ nhiệm mỉm cười trong đám đông.

Cô quay đầy muốn nói lời cảm ơn với Phó Tiểu Tư, thế nhưng khi tầm mắt cô rơi xuống bức tranh của cậu thì không thể nào rời đi được nữa.

Giây đầu tiên, nụ cười đã cứng đờ trên khuôn mặt.

Có dại mọc lan tràn trên sườn núi hoang vu, vùng đất hoang sơ ngủ quên đã lâu bỗng mềm mại nhờ sắc xanh thắm.

Giây thứ hai, độ cong của nụ cười thay đổi.

Sự bi thương bao trùm khuôn mặt, thủy triều ào ạt xô bờ. Tiếng sóng vỗ từng nghe trong đêm bỗng kề sát hơn bao giờ hết.

Giây thứ ba, nước mắt giàn giụa như đê vỡ.

Mùa hè trôi qua như cơn hồng thủy trào lên từ ký ức, cuốn trôi tất cả.

Giây thứ tư... Giây thứ tư đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lập Hạ biết mình đã khóc.

Cô như nghe thấy vô số tiếng chim trên đỉnh đầu, bông tuyết hoà cùng phấn hoa rơi lả tả.

Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh mắt trong veo của Phó Tiểu Tư, tựa như ánh sao Bắc Cực thoáng chốc đã khiến Lập Hạ loá mắt.

Góc phải dưới bức tranh của Phó Tiểu Tư xuất hiện chữ ký cô đã ngắm biết bao lần - Tế Tư.