Anh Chỉ Là Một

Chương 57: Cuồng vợ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Lúc Lâm Xuyên đi vào văn phòng, Thương Giới đang nhìn hai tấm ảnh, nhìn đến thất thần.

"Đại tổng, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Đầu ngón tay thon dài của Thương Giới kẹp hai tấm ảnh, đưa tới trước mặt Lâm Xuyên, "Cậu nhìn đi."

Lâm Xuyên nhìn hai tấm ảnh, vô cùng kinh ngạc.

Hai tấm ảnh này, một tấm là Thương Giới chụp chung với Thẩm Niệm Niệm hồi nhỏ, màu sắc đã ố vàng. Tấm ảnh còn lại chụp Thẩm Niệm Niệm của hiện tại.

Lâm Xuyên khó hiểu, sao Thương Giới lại xem ảnh của cô ta?

"Cậu có thấy hai người này khác nhau không?"

Lâm Xuyên cẩn thận đánh giá cô gái trong ảnh, nhìn mãi vẫn không ra, "Một tấm là chụp cô Thẩm ngày xưa, một tấm là bây giờ, sao mà so sánh được?"

"Đúng, không so sánh được." Thương Giới nhíu mày, "Chúng ta không thể nào đoán được, cô bé của trước kia có đúng là cô ta của hiện tại không."

Lâm Xuyên giật mình, "Đại tổng, anh nói gì vậy? Đây không phải cô Thẩm sao?"

"Từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên, bề ngoài có sự thay đổi rất lớn, có lẽ trước kia hai người rất giống nhau, nhưng khi lớn lên thì không còn giống nhau nữa."

Lâm Xuyên vẫn không hiểu ý Thương Giới.

"Hồi nhỏ có dáng vẻ tương đồng nên mới bị nhận sai, sau khi lớn lên, thì càng khó có thể phân biệt thật giả."

"Đại tổng...."

Thương Giới cầm hai tấm ảnh, nhìn cô bé trong ảnh, đôi mắt vừa to vừa tròn, đồng tử đen bóng, trên mặt là nụ cười vui vẻ, một tay cô bé cầm cây kem đang chảy, tay kia nắm chặt áo Thương Giới.

Thương Giới giống như anh trai, ôm vai cô.

Mà tấm ảnh còn lại chụp Thẩm Niệm Niệm khi lớn lên, ngũ quan đã hoàn toàn thay đổi, vốn là đôi mắt hạnh, nay trở nên sắc lạnh, môi cũng mỏng hơn.

Tâm sinh tướng, mấy năm nay do được nuông chiều nên cô ta trở nên ương ngạnh, ảnh hưởng tới dung mạo của chính cô ta.

Lâm Xuyên buột miệng nói: "Tôi cảm thấy cô Thẩm rất giống phu nhân."

Thương Giới lập tức xụ mặt, "Hoàn toàn không giống, đừng có đem hai người so sánh với nhau."

Lâm Xuyên:...

Được rồi, anh không nghe lọt nửa câu không hay về phu nhân nhà mình.

Chuyện đã qua hơn mười năm, điều tra lại rất khó khăn, nhưng đã có nghi ngờ, Thương Giới sẽ không từ bỏ chút manh mối nào, anh bảo Lâm Xuyên đi điều tra chuyện này, bắt đầu từ tên nghi phạm bắt cóc, cho dù hắn ta đã chết, nhưng hắn ta có thân nhân và bạn bè, nếu muốn tra rõ nguyên nhân cũng không phải không thể.

Lâm Xuyên nhận nhiệm vụ, "Tôi lập tức bắt tay điều tra."

"Không gấp."

Mọi chuyện trong ngõ cụt đột nhiên có chuyển biến rõ ràng, Thương Giới thoải mái hơn rất nhiều.

"Hôm nay tan tầm sớm."

"Tan tầm sớm?"

Trong nhận thức của Lâm Xuyên, Thương Giới luôn tăng ca đến khuya, chưa từng có chuyện chuồn về trước giờ tan tầm.

Cho nên... điều tra chuyện đại tiểu thư nhà họ Thẩm không phải con ruột khiến anh vui vẻ như vậy?

Đương nhiên Lâm Xuyên không biết tâm tư của Thương Giới.

Chỉ cần xác định Thẩm Niệm Niệm không phải con gái ruột nhà họ Thẩm, mọi chuyện liền có tiến triển, bao gồm sự thật năm đó, thậm chí là cả nguyên nhân căn bệnh của anh...

Chỉ cần anh hoàn toàn khỏi bệnh, anh có thể quay về cuộc sống của người bình thường, có một cuộc hôn nhân lành mạnh, thậm chí...

Anh và Giang Tỉnh Tỉnh có thể sinh con.

Đây là chuyện trước kia Thương Giới không dám nghĩ đến, hiện tại có cơ hội khỏi bệnh, anh rất chờ mong cuộc sống mới trong tương lai.

Sao có thể không vui mừng.

Lâm Xuyên cầm âu phục của anh, hỏi, "Đại tổng, tan tầm xong thì về nhà sao?"

Thương Giới thay quần áo, sải bước ra khỏi văn phòng, cười nhẹ, "Đi đón phu nhân về nhà."

...

Trời tháng năm, cây cỏ nở rộ, vạn vật hồi sinh.

Cây cỏ ở Thành Điện Ảnh vốn trơ trọi nay lại xanh um tươi tốt, đâm chồi nảy lộc, khiến tinh thần mọi người trở nên thư thái.

Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi Thành Điện Ảnh, Thẩm Sơ Ngôn cũng thay quần áo, đi theo sau, "Muốn ra ngoài uống một ly không?"

"Đã trễ thế này mà chưa về nhà sao?" Giang Tỉnh Tỉnh vừa đi vừa nói: "Em phải về nhà."

Hôm nay đã xong nhiệm vụ quay phim, về sớm một chút, còn có thể tự mình xuống bếp nấu cơm, chờ Thương Giới về, cho anh một bất ngờ.

Khoảng thời gian này vợ chồng hay xảy ra mâu thuẫn, anh không quan tâm em, em cũng lười để ý anh. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải mâu thuẫn gì lớn, cô chỉ sợ Thương Giới nhớ tới Thẩm Niệm Niệm, tự mình ăn dấm chua.

Cẩn thận nghĩ lại, ngày nào Thương Giới cũng bận đến mức phát điên, sao có thời gian bắt cá hai tay.

Buổi sáng chín giờ anh tới công ty, tám, chín giờ tối mới quay về, cũng rất ít khi đi uống rượu xã giao, cẩn thận làm một người chồng tốt, đúng giờ về nhà.

Náo loạn giống như mấy đứa trẻ cãi nhau, cuối cùng lại tức giận vô cớ, ai cũng không chịu nhường ai.

Tính tình Giang Tỉnh Tỉnh rất tốt, mềm mại dịu dàng, huống gì Thương Giới rất tốt, là một người chồng tiêu chuẩn, là hình mẫu điển hình.

Cho nên cô quyết định làm hòa, không cãi nhau với anh nữa, còn ở chung cả đời, mỗi người nhường nhịn nhau một chút là tốt rồi.

Nghĩ xong, Giang Tỉnh Tỉnh thoải mái hơn rất nhiều, nói với Thẩm Sơ Ngôn, "Hôm nay em có việc, phải về sớm."

Thẩm Sơ Ngôn thấy cô cười rạng rỡ, nói đùa, "Hẹn hò với bạn trai à?"

Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ, thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, mấy hôm trước bọn em cãi nhau, em phải dỗ anh ấy."

"Thế này không được, đàn ông không thể nuông chiều, em cứ để anh ta chủ động làm hòa."

Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ: "Anh cũng biết rõ thật!"

Thẩm Sơ Ngôn dịu dàng mỉm cười, giống như người anh trai, thân thiết nói: "Em đấy, không thể lúc nào cũng dễ mềm lòng vậy được, nuông chiều bạn trai thành cái dạng gì nữa."

"Anh ấy rất tốt với em, ngoài miệng không nói ra mà thôi."

"Ừm, có cơ hội có thể gặp nhau ăn bữa cơm không, anh rất tò mò về bạn trai của em."

"Ừm... em phải về hỏi anh ấy, dù sao..."

Dù sao thì hôn nhân của cô và Thương Giới là bí mật, tuy với thái độ làm người của Thẩm Sơ Ngôn thì có thể tin tưởng, anh ấy cũng coi cô là em gái, không hề tính toán, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh vẫn phải hỏi ý Thương Giới.

Thẩm Sơ Ngôn lại than thở với Giang Tỉnh Tỉnh, "Gần đây em gái anh như ăn phải pháo nổ, náo loạn gà bay chó sủa, cả ngày phá phách ở nhà, giờ anh không muốn về nhà, chắc phải bảo bố mẹ dọn ra ở riêng."

"Cô ấy làm sao vậy?"

"Không phải là chuyện xem mặt lần trước sao, Thương Giới cho nhà họ Thẩm mặt mũi, nhưng vẫn từ chối nó, nghe mẹ anh nói, chính nó không biểu hiện cho tốt, nói là đi du học, học đại học ở nước ngoài, kết quả người ta phát hiện chỉ là trường đại học vớ vẩn. Chuyện bằng cấp này bị bố anh biết, tức giận tăng huyết áp, suýt nữa phải nhập viện."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

"Giờ anh không muốn về, về nhà chỉ nghe thấy nó la hét ầm ĩ, rất phiền." Thẩm Sơn Ngôn thở dài, "Có đôi khi anh thực sự nghĩ, sao anh lại có người em gái như vậy."

Giang Tỉnh Tỉnh nhún vai, tỏ vẻ không biết.

"Nói em nghe mấy chuyện này, chắc là chán lắm phải không, bình thường không ai nghe anh nói."

Giang Tỉnh Tỉnh thông cảm: "Anh đừng nghĩ vậy, chúng ta là bạn tốt, những lời này không nói với bạn bè thì nói với ai."

"Quên đi, không nói nữa, anh đưa em về."

Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ đồng ý, Thẩm Sơ Ngôn làm động tác mời.

Lúc lên xe, Thẩm Sơ Ngôn thay cô mở cửa xe, tay chạm lên thành xe, tránh để cô đυ.ng đầu.

Thẩm Sơ Ngôn là người chu toàn, vừa dịu dàng lại vừa phong độ, trong giới nghệ sĩ cũng có rất nhiều người chu toàn, chỉ là không phải lúc nào cũng vậy, rất nhiều ngôi sao lên hình là một vẻ, sau lưng lại một vẻ.

Thẩm Sơ Ngôn được gia đình dạy dỗ thành một quý ông nhã nhặn, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ đều cho thấy là người có học thức, không hề gian dối, nếu ngôi sao nào cũng được như anh, giới giải trí sẽ không hỗn loạn thế này.

Giang Tỉnh Tỉnh lên xe, cảm ơn anh, mà sau khi xe bắt đầu khởi động, bỗng nhiên Giang Tỉnh Tỉnh phát hiện ở ngã rẽ phía trước có một chiếc xe Roll-Royce màu đen đang đỗ.

Hai chiếc xe lướt qua nhau.

Giang Tỉnh Tỉnh mở cửa kính quay đầu lại xem, chiếc xe Roll-Royce đã biến mất ở cuối đường.

Thẩm Sơ Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu, chú ý tới hành động của cô, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Đáy lòng Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu bất an.

...

Không khí trong xe rất căng thẳng, Lâm Xuyên có phần không yên, nhìn người đàn ông ngồi sau xe qua kính chiếu hậu.

Lúc anh tới đây, áo vest ngoài và caravat còn chưa kịp cởi ra, quần áo ôm sát thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp.

Mặt trời lặn, cửa kính xe đóng chặt, xung quanh bắt đầu tối dần, anh yên lặng, đôi mắt thâm sâu có tia sáng lạnh.

"Đại tổng, chắc chỉ trùng hợp thôi, phu nhân..."

"Quay về công ty."

"Đại tổng."

Thương Giới liếc qua, lạnh lùng nhìn kính chiếu hậu, Lâm Xuyên lập tức im miệng, không nói gì thêm, khởi động chiếc xe có rèm che.

Mà đêm buông xuống, Giang Tỉnh Tỉnh làm đầy một bàn đồ ăn, sau đó chủ động nhắn tin cho đại gia Thương Giới.

"Đại nhân, mời ngài về nhà ăn cơm."

Tin nhắn đã được gửi đi rất lâu vẫn không thấy hồi đáp, Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ chắc anh đang họp, thế nên gọi cho Lâm Xuyên, Lâm Xuyên nhấc máy rất nhanh, xung quanh ầm ĩ, "Phu nhân".

"Lâm Xuyên, ông chủ anh đâu, sao còn chưa về, gần chín giờ rồi, bảo anh ấy đừng chỉ biết làm việc, hai người về ăn cơm đi, hôm nay tôi tự mình xuống bếp, từ nãy tới giờ còn chưa ăn."

Lâm Xuyên chần chừ nói: "Bên giám đốc Thương có mấy vị khách, bọn họ...."

Giang Tỉnh Tỉnh ở đầu bên này nghe được giọng nói nũng nịu đang mời rượu, "Tửu lượng của giám đốc Thương thật tốt, uống thêm một ly nào."

Lâm Xuyên vội che điện thoại, đứng dậy ra khỏi cửa.

Sắc mặt Giang Tỉnh Tỉnh trầm xuống, "Hai người đang ở đâu?"

Anh ấy rối rắm rất lâu, biết không thể gạt được, đành phải nói chi tiết, "Ở... câu lạc bộ đêm."

"Anh ấy uống rượu?"

"Uống, phu nhân đừng tức giận, tổng giám đốc Thương tiếp khách thôi."

Anh cần gì phải tiếp khách, anh chính là Thương Giới, chỉ có người khác tiếp anh, anh còn phải hạ mình đi tiếp người ta?

"Lâm Xuyên, giờ tôi đến đó."

"Phu nhân, cô đừng tới đây, để tôi khuyên tổng giám đốc Thương."

"Anh khuyên được anh ấy?"

"Ừm..."

Có lẽ là... không khuyên được.

Giang Tỉnh Tỉnh cúp điện thoại, tự lái xe tới câu lạc bộ đêm.

Đây là nơi xa xỉ nhất thành phố Giang, ngập trong vàng son, vung tiền như rác, nếu là người thường, vui chơi một đêm ở đây, chỉ sợ sẽ phá sản.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng biết, loại câu lạc bộ này, bên ngoài là nơi uống rượu mua vui, bên trong lại có hoạt động ngầm, muốn dạng phụ nữ nào cũng có, tất cả đều vô cùng xinh đẹp, dịu dàng lả lướt.

Giang Tỉnh Tỉnh biết thái độ làm người của Thương Giới, sẽ không làm chuyện gì quá mức, nhưng cô biết tửu lượng của anh, uống ba ly đã bất tỉnh nhân sự, cô không muốn người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác lợi dụng, cho dù là chấm mυ'ŧ cũng không được.

Hơn nữa trước kia anh còn mắng cô, nói cô là phu nhân tập đoàn Thương thị, không được rút dây động rừng, làm chuyện gì tổn hại tới danh dự.

Chính anh đã là một tấm gương tốt, vậy nên Giang Tỉnh Tỉnh biết Thương Giới rất coi trọng danh dự của mình.

Anh cẩn thận chín chắn, rõ ràng thanh bạch.

Trên hai hàng sô pha dài trong phòng, vài người đàn ông đang ngồi, Thương Giới ngồi ở ngoài cùng, cúi đầu suy nghĩ, lông mi tạo thành một cái bóng trên mặt, trong con ngươi có men say như có như không.

"Phong cảnh kiều diễm" trong phòng, Thương Giới không thèm liếc qua, anh ngồi một mình uống ly Brandy, lười nói chuyện với đám đàn ông bên cạnh.

Những người này đều muốn hợp tác với Thương Giới, bọn họ hiểu tính cách Thương Giới, biết hôm nay anh không có tâm trạng, nếu không đã không tới đây.

Bọn họ tự giác không quấy rầy anh, để anh ngồi một mình, tự điều chỉnh tâm tình của mình.

Có người phụ nữ uốn éo đi tới, ngồi bên cạnh Thương Giới, mềm mại nói: "Giám đốc Thương, em mời anh một ly."

Đám phụ nữ xung quanh vẫn luôn nhìn Thương Giới, nhưng không ai dám tới gần, bởi vì biết chắc sẽ bị đập cửa vào mặt.

Hiện tại có người mới không hiểu chuyện, dám mời rượu anh, những cô gái còn lại mừng rỡ ngồi xem kịch hay.

Thương Giới liếc mắt, ánh mắt mang theo men say ngạo nghễ nhìn cô ta, khuôn mặt trông cũng hiền lành, rất giống với người nào đó.

"Tên gì?"

Thấy Thương Giới có hứng thú, cô gái kia vô cùng đắc ý, vội vàng nói: "Em tên là Nhu Nhu."

"Nhu Nhu." Thương Giới nhếch môi cười, đẩy cô ta, "Tránh xa tôi ra."

Nhu Nhu xấu hổ, nhưng cô ta không dễ dàng buông tha, đây chính là cơ hội của cô ta, vị tổng giám đốc này mấy trăm năm mới tới câu lạc bộ đêm một lần, nếu đêm nay cô ta có thể tóm được anh, sau này liền có thể bay lên cành cao, không phải làm "gái" tiếp khách nữa!

Cô ta tới gần Thương Giới, ưỡn ngực lên, nũng nịu hỏi: "Giám đốc Thương, anh có muốn hát không, chúng ta song ca một bài đi."

Thương Giới lạnh lùng nói một chữ, "Cút."

Không chút lưu tình.

Đúng lúc này, Lâm Xuyên nhìn thấy Giang Tỉnh Tỉnh ở dưới tầng, đã đi vào thang máy, vội mách với Thương Giới, "Đại tổng, phu nhân tới rồi! Đang lên tầng! Anh... chú ý chút!"

Thương Giới đảo mắt nhìn sang điện thoại đang sáng lên, ánh mắt lại thêm lạnh lẽo.

Giang Tỉnh Tỉnh vào phòng bao "Mẫu Đơn", trong phòng rộng khoảng tám mươi mét vuông, trên cửa là bức tranh vẽ cây cảnh, có một người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi cạnh hồ đàn khúc tỳ bà Dương Xuân Bạch Tuyết.

Một tấm bình phong khắc hình hoa lan xuất hiện, mang hơi thở xưa cũ.

Sau bình phong có mấy người phụ nữ đang khiêu vũ, lờ mờ không thấy rõ ràng.

Trong lòng mấy người đàn ông đều ôm mấy người phụ nữ, quần áo hở hang, cúi đầu thì thầm, tiếng chuyện trò cười đùa không dứt.

Kẻ có tiền khi tổ chức tiệc, trước mặt thì nhã nhặn, sau lưng vẫn lộ ra bản chất.

Cô vào phòng, mấy người đàn ông đều quay đầu nhìn, nhưng vừa liếc nhìn, ánh mắt suýt đui mù.

Làn váy mềm mại, quyến rũ động lòng người, da thịt trắng sáng như mượn từ ánh trăng, sáng bóng rạng rỡ, so sánh với mấy cô gái trang điểm đậm xung quanh, chỉ khiến mấy cô gái kia ảm đạm tối đi.

Người đẹp từ đâu tới!

Giang Tỉnh Tỉnh không để ý đến ánh mắt người khác, nhìn người đàn ông ngồi ngoài cùng sô pha.

Dung nhan tuấn tú, mũi cao thẳng, môi mỏng.

Đều nói đàn ông môi mỏng bạc tình. Mà bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, đang đề phòng nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.

Lâm Xuyên cảm thấy vô cùng lo lắng, không phải đã mật báo rồi sao, sao người phụ nữ kia vẫn chưa đi!

Lâm Xuyên thấy sắc mặt Giang Tỉnh Tỉnh tối sầm, vội kề sát tai cô, thấp giọng nói: "Mấy người phụ nữ này do người khác gọi, đại tổng chỉ tới uống rượu mà thôi."

Giang Tỉnh Tỉnh hừ nhẹ, chuyện Thương Giới làm còn cần người khác giải thích sao?

Cô lập tức đi tới sô pha, mà anh cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn cô, đôi mắt đào hoa đã ngấm men say, thậm chí còn nâng ly, ra vẻ chào hỏi với cô.

Giang Tỉnh Tỉnh đi tới trước mặt anh, kìm nén cảm xúc, đá chân anh, bình tĩnh nói: "Đi về."

"Đi về?" Anh cao giọng, "Em đã mấy đêm không về, còn biết mình có nhà sao?"

"Em phải đóng phim." Giang Tỉnh Tỉnh cắn chặt răng, kìm nén nói: "Đêm nào cũng có cảnh quay, em đã nói với anh rồi."

Thương Giới miễn cưỡng nói: "Đúng là vội vàng đóng phim nhỉ, dù sao ngoại hình nam số một cũng không tồi, diễn với anh ta khá tốt, hai người có diễn cảnh hôn không? Có diễn cảnh lên giường không?"

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Lâm Xuyên:...

Vừa rồi còn lạnh mặt, thần thái lạnh lẽo, con mẹ nó, hóa ra là đang ăn dấm chua!

Giang Tỉnh Tỉnh không muốn cãi nhau với người đàn ông đầu óc mơ màng, cô kéo ống tay áo anh, dỗ dành, "Nơi này nhiều người, về nhà được không?"

"Không về."

"Cô là ai?" Nhu Nhu ở bên cạnh không nhịn được, "Cô dựa vào cái gì mà quản giám đốc Thương, giám đốc Thương đã không muốn về nhà với cô, cô vẫn còn mặt dày sao?"

Cô ta còn chưa dứt lời, Thương Giới thản nhiên nói: "Ồn muốn chết, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài."

"Nghe thấy chưa!" Nhu Nhu đắc ý nói: "Nếu cô không đi, tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài."

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Đương nhiên cô sẽ không hạ thấp giá trị của bản thân, đi so đo với loại phụ nữ này.

"Phiền cô tránh ra."

Cô lập tức ngồi giữa Thương Giới và người phụ nữ kia, ngăn cách hai người, "Không phải muốn uống rượu sao, em uống với anh, không làm phiền người khác, được không?"

"Hừ! Người phụ nữ này, sao cô có thể..." Nhu Nhu muốn đẩy Giang Tỉnh Tỉnh ra, bỗng nhiên bị Thương Giới nắm cổ tay, hất ra, "Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô xuống, ai cho phép cô đυ.ng vào cô ấy."

Nhu Nhu còn muốn nói gì đó, Lâm Xuyên lập tức đi tới, kéo cô ta ra ngoài.

Sắc mặt Thương Giới rất khó coi, anh quay đầu, không muốn nhìn Giang Tỉnh Tỉnh. Nhưng lúc Giang Tỉnh Tỉnh lại cầm ly của anh định uống rượu, anh giật cái ly đi mất.

"Ai cho phép em uống rượu."

Giang Tỉnh Tỉnh hỏi lại, "Vậy ai cho phép anh uống rượu?"

"Anh không cần người khác cho phép." Anh nâng ly, uống cạn ly Brandy, cố ý nhìn cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Giang Tỉnh Tỉnh cầm chai rượu trên bàn, rót đầy ly cho anh, sau đó nói: "Anh dám uống thêm một ngụm nữa xem!"

Thương Giới cầm ly rượu, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, ánh mắt có phần uy hϊếp.

Anh cầm ly rượu một lúc, rốt cuộc cũng buông ly rượu, ngầm thỏa hiệp...

"Chẳng qua là anh không muốn uống nữa."

Lâm Xuyên đứng bên cạnh không nói gì, xem thường Thương Giới, cứ chờ đi, chỉ sợ tối nay ông chủ cuồng vợ nào đó sẽ không có chỗ ngủ.