Editor + Beta: Tiểu Hy.
Ngày hôm sau vẫn bận rộn như cũ, nhưng vội nhất vẫn là Hứa Huyền Thụy, anh một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có.
Thân thể anh khôi phục thật sự rất nhanh, nhưng vẫn còn ho khan một chút. Nghe tiếng ho khan thỉnh thoảng truyền ra từ trong văn phòng, Chung Ngưng có chút lo lắng. Thời điểm cô đem tư liệu cho anh, do dự một lát rồi nói: "Tổng giám, tôi có mật ong, tôi pha cho anh một ly nước mật ong được không? Uống một lúc sau cổ họng sẽ thoải mái hơn một chút."
"Nước mật ong?" Hứa Huyền Thụy nhíu mày, "Không uống."
"Ồ." Chung Ngưng thanh âm thấp thấp, xoay người ra ngoài tiếp tục làm việc.
Cô mới đi được hai bước, phía sau liền vang lên thanh âm Hứa Huyền Thụy. "Uống vào cổ họng thật sự sẽ thoải mái sao?"
Đưa lưng về phía Hứa Huyền Thụy, khóe miệng Chung Ngưng nhịn không được cong lên. Cô thu liễm ý cười, xoay người kiên định gật đầu, "Ừm."
"Vậy cô pha cho tôi một ly đi, cảm ơn." Vẻ mặt Hứa Huyền Thụy nghiêm túc như đang bàn chuyện công việc.
Anh không thích vị nước mật ong, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Chung Ngưng, anh không có biểu hiện ra ngoài. Nói như thế nào thì đây cũng là tâm ý của cô. Biết Chung Ngưng quan tâm đến mình, tâm tình của anh thực không tồi.
Thời điểm giữa trưa, Tề An Trạch nói muốn mời Chung Ngưng ăn cơm, lý do là cảm ơn đồ ăn vặt cô đưa cho, hắn nói thịt heo khô ăn rất ngon.
Bởi vậy giờ phút này, trong phòng của một nhà hàng, Tề An Trạch, Hứa Huyền Thụy và Chung Ngưng ba người ngồi cùng nhau. Thời điểm gọi cơm, Tề An Trạch giống như thuận miệng hỏi: "Chung Ngưng, thịt heo khô cô tặng cho tôi mua ở đâu vậy, ăn rất ngon, tôi định mua một ít cho bạn gái tôi."
Hứa Huyền Thụy liếc hắn một cái, nói: "Cậu muốn ăn tôi mua cho cậu."
"Tôi tặng cho bạn gái tôi, sao có thể để cậu mua." Tề An Trạch cự tuyệt, sau đó cười nhìn Chung Ngưng, chờ cô mở miệng.
Chung Ngưng cảm nhận được ánh mắt khϊếp người quét về phía mình từ Hứa Huyền Thụy, cô giả ngốc nói: "Là một người bạn tặng cho tôi, anh ấy đi công tác ở thành phố J, mua ở chỗ đó."
"Bạn sao? Chẳng lẽ là đối tượng xem mắt của cô?" Tề An Trạch vừa nói, vừa quan sát biểu tình biến hóa của hai người.
Chung Ngưng mím môi gật đầu.
Tề An Trạch lộ ra thần sắc hiểu rõ, đột nhiên có chút đồng tình với bạn tốt của mình.
"Thì ra là ở thành phố J, vậy quên đi, vẫn là để sau này đi Macao rồi mua, ở đó có một chỗ bán thịt heo khô ăn ngon có tiếng." Thời điểm Tề An Trạch nói lời này, thấy biểu tình Hứa Huyền Thụy thay đổi một chút, trong lòng hắn có chút đắc ý.
Chung Ngưng rất thích ăn thịt heo khô, Tề An Trạch nói làm cô có chút hướng tới, nhưng chỉ trong chớp mắt liền bỏ ý định, bởi vì cô không có cơ hội đi Macao.
Cái đề tài này kỳ thật rất xấu hổ, Hứa Huyền Thụy không nói nhiều, nhưng khí thế rất cường đại, cao hứng cùng không cao hứng, người khác đều có thể cảm nhận được. Làm trợ lý của anh, điều Chung Ngưng không hy vọng nhất chính là anh không cao hứng, cứ nhìn thái độ của anh với cô hai ngày này đã khiến cô hoảng hốt.
Aaaaa... Anh như vậy cô sẽ ngại cự tuyệt anh nha.
Nhưng sao có thể không cự tuyệt, quy tắc dành cho nhân viên vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.
Kỳ thật cô cũng biết cái kia chẳng qua chỉ là một cái quy tắc mà ông chủ đặt ra, ông chủ nói sửa là có thể bỏ, căn bản nguyên nhân Chung Ngưng muốn cự tuyệt chính là, cô cảm thấy mình cùng Hứa Huyền Thụy quá không thực tế. Loại cảm giác này giống như Ngô Ngạn Tổ[1] đột nhiên xuất hiện trước mặt cô nói muốn cùng cô nắm tay cả đời bên nhau.
[1] Ngô Ngạn Tổ (吳彥祖; sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974) là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.
Được rồi, Ngô Ngạn Tổ có vợ có con, cái này cực kì không thực tế.
Nhưng mà Hứa Huyền Thụy chưa vợ chưa con, đối với cô mà nói, cũng vẫn không thực tế.
Đôi dép nữ ở nhà anh là của ai vẫn còn chưa rõ, nhưng dựa vào hiểu biết của cô với Hứa Huyền Thụy, đại khái cũng đoán được nó không phải là của bạn gái cũ anh.
Cái này cũng không quan trọng, nhưng Chung Ngưng cảm thấy ở bên ông chủ phong hoa tuyệt đại[2] của mình, cho dù có bắt đầu, nhưng chưa chắc đã có tương lai.
[2] Phong hoa tuyệt đại: miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp.
Đến lúc đó mất cả người lẫn của thì phải làm sao? Nhưng nếu cự tuyệt anh, anh sẽ chịu đựng mà để cô làm việc ở đây sao?
Lý trí nói cho cô biết quyết định tốt nhất là đáp ứng anh trước, thời gian ở bên nhau dài hay ngắn thì mặc cho số phận, làm việc ở RZ một hai năm, kiếm không được một chiếc xe cũng có thể kiếm mấy cái bánh xe. Nhưng mà chuyện tình cảm, sao có thể tùy tùy tiện tiện đây?
Chỉ còn một ngày, cô vẫn có thể tiếp tục rối rắm.
Tề An Trạch đã xác định ý nghĩ của chính mình, bởi vậy cũng không nói nhiều, hiện tại chuyện hắn phải làm chính là an tĩnh mà xem bọn họ yêu đến chết đi sống lại.
Ừm, chủ yếu là xem Hứa Huyền Thụy chết đi sống lại, bởi vì hắn nhìn ra Chung Ngưng không có quá nhiều suy nghĩ với Hứa Huyền Thụy.
Hắn đột nhiên ý thức được ngày đó phổ cập tri thức khoa học cho Cố Thiến Thiến đều vô dụng cả, bởi vì Hứa Huyền Thụy không phải khó có thể phá được, mà là anh căn bản không thể phá được, bởi vì anh thích đi phá người khác.
Hiện tại hắn kêu Cố Thiến Thiến thu tay lại, còn kịp không?
Sự thật chứng minh, không còn kịp rồi.
Buổi chiều Cố tổng gọi điện thoại tới, nói rất thưởng thức thiết kế của bọn họ, muốn cho sang năm hợp tác cùng công ty hắn, mời hắn và Hứa Huyền Thụy cùng ăn bữa cơm tối.
Đường đường chủ tịch đã tự mình mời, sao có thể không đi? Tuy hắn biết đây là việc Cố Thiến Thiến sắp xếp.
Lúc trước hắn cổ vũ Cố Thiến Thiến theo đuổi Hứa Huyền Thụy, cũng không biết Hứa Huyền Thụy đã nảy sinh tình cảm, hiện tại tạo thành tình huống như vậy, Tề An Trạch có một chút áy náy, đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.
Tình yêu đều cần khảo nghiệm, như vậy mới có thể càng thêm khắc cốt ghi tâm. Có cô gái cá tính mãnh liệt như Cố Thiến Thiến theo đuổi, Hứa Huyền Thụy sẽ càng thêm thưởng thức Chung Ngưng ôn nhu săn sóc hiểu lòng người.
Cho nên, kỳ thật mà nói thì hắn đã vô hình trợ giúp bên trong cho bạn tốt của mình rồi nha. Như vậy, hắn hẳn là nên tích cực mà xúc tiến chuyện phát triển...
(Tiểu Hy: Anh đừng biện hộ, đừng biện hộ nha ( ̄△ ̄;)!)
"Thụy, đêm nay có bữa tiệc, cùng đi đi." Tề An Trạch gọi điện thoại cho Hứa Huyền Thụy.
Hứa Huyền Thụy luôn không thích tham gia bữa tiệc, trừ phi rất quan trọng, anh hỏi Tề An Trạch đối phương là ai.
"Tập đoàn Cố thị, nói sang năm sẽ hợp tác, cậu cũng biết tập đoàn Cố thị hiện tại như mặt trời ban trưa, nếu theo chân bọn họ hợp tác, như vậy công ty chúng ta sẽ phát triển không ngừng."
"Cố Thiến Thiến?"
"Hiện tại phòng cô ấy đã là tôi phụ trách, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu là tổng giám thiết kế, theo chân công ty bọn họ ăn bữa cơm, về sau lại có cái gì, cứ để tớ giải quyết là được. Đêm nay cậu hy sinh một lần đi."
Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát mới đáp ứng.
Sau khi Cố Thiến Thiến nhận được tin liền hứng thú hừng hực mà chuẩn bị một phen, sau đó liền xuất phát về hướng RZ.
Nàng tới rất đúng giờ, vừa đến trên lầu, thời gian tan tầm của bọn họ cũng vừa đến.
Chung Ngưng cùng Hà Minh đều đang sửa sang lại văn kiện chuẩn bị tan tầm. Thiệu Dương đã đặt nhà hàng, vốn nói đến đón cô, nhưng lại bị cô cự tuyệt. Trong tiềm thức cô lo lắng bị Hứa Huyền Thụy gặp Thiệu Dương, rõ ràng vẫn còn độc thân, nhưng đã có tâm tư sợ hãi bị bắt gian, cô khinh bỉ chính mình, cũng âm thầm thề muốn nổi dậy.
Nhưng phải nổi dậy thế nào, cô còn chưa nghĩ ra, cho nên hiện tại vẫn là chú ý một chút vậy.
Đương lúc Cố Thiến Thiến mặc bộ váy ren dài mờ ảo sương trắng, khoác chiếc áo màu sợi đay xuất hiện ở văn phòng tổng giám, trong lòng Chung Ngưng đột nhiên có loại cảm giác buồn rầu.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến đó là, Hứa Huyền Thụy sẽ thích Cố Thiến Thiến như vậy. Sau đó cô nghĩ, có lẽ cô căn bản không cần lo lắng ngày mai phải đối mặt với Hứa Huyền Thụy thế nào.
Đây hẳn là một chuyện rất cao hứng, nhưng vì cái gì mà cô lại cảm thấy có chút... khó chịu?
"Tôi có thể vào tìm Hứa tiên sinh không? Chúng tôi đã hẹn ăn cơm với nhau, hai người cũng tới giờ tan tầm, hẳn là có thể về rồi chứ?" Phong cách trang điểm thay đổi, Cố Thiến Thiến nói chuyện cũng ôn nhu hơn nhiều, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thật xinh đẹp.
"Có thể." Đã hẹn rồi, còn có cái gì không thể.
Cố Thiến Thiến vô cùng cao hứng đi vào, Chung Ngưng thuyết phục chính mình đừng nghĩ quá nhiều.
Cố Thiến Thiến mới đi vào không bao lâu, Tề An Trạch cũng tới. Hắn đứng ở trước bàn Chung Ngưng, hỏi: "Chung Ngưng đêm nay có hẹn gì không?"
Chung Ngưng cười cười với hắn, nói: "Đi ăn cơm với bạn."
"Bạn nào? Người đàn ông xem mắt kia à?"
Chung Ngưng chần chờ một hồi, gật đầu một cái.
Tâm tình Tề An Trạch trở nên phức tạp.
Chung Ngưng rất nhanh liền thu dọn xong đồ đạc, cầm lấy túi, muốn rời đi sớm một chút. Đúng lúc này, cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy bị mở ra. Chung Ngưng không muốn thấy bọn họ, liền cầm lấy túi, chào tạm biệt Tề An Trạch rồi vội vàng rời đi.
Thời điểm Hứa Huyền Thụy ra tới, nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Chung Ngưng, anh vừa định kêu cô, Tề An Trạch đã mở miệng trước, không cho anh cơ hội nói chuyện.
"Tôi còn chưa đặt nhà hàng, hai người muốn ăn gì?"
Cố Thiến Thiến đứng ở bên cạnh Hứa Huyền Thụy, một bộ dáng như chim nhỏ nép vào người, thấy Hứa Huyền Thụy không mở miệng, liền đề nghị: "Ăn hải sản thì thế nào?"
Hải sản... Hứa Huyền Thụy nhớ tới tình cảnh ngày đó cùng Chung Ngưng ăn hải sản, anh cảm thấy mình không muốn ăn hải sản với người khác. "Tôi không muốn ăn hải sản."
Cố Thiến Thiến cũng không nghĩ nhiều liền đổi, "Vậy ăn bò bít tết đi."
Cái này Hứa Huyền Thụy không có ý kiến, Tề An Trạch càng thêm không ý kiến.
"Đi thôi." Hứa Huyền Thụy nói, hiện tại đi hẳn là có thể gặp được Chung Ngưng trong thang máy chứ?
Cố Thiến Thiến lại nói: "Chờ một chút được không? Tôi muốn đi toilet một chút."
Lòng Hứa Huyền Thụy có chút không vui. Sau khi Cố Thiến Thiến đi toilet, Tề An Trạch tới gần Hứa Huyền Thụy, nói khẽ với anh: "Cậu đừng nhìn chằm chằm Chung Ngưng như muốn ăn tươi nuốt sống được không? Tôi thấy cô ấy không có ý nghĩ đặc biệt mãnh liệt gì với cậu."
Hứa Huyền Thụy đang muốn mở miệng phản bác, Tề An Trạch đã cướp lời: "Cậu đừng vội, cô ấy không có ý nghĩ mãnh liệt không có nghĩa là không có ý, tôi cảm thấy phải cho một chút chất xúc tác để cô ấy thấy rõ lòng mình."
"Chất xúc tác?" Hứa Huyền Thụy chưa rõ.
Tề An Trạch kiên nhẫn giải thích, "Chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, làm cô ấy phát hiện ra cậu có tầm quan trọng với mình, làm cô ấy biết nếu cậu ở bên người phụ nữ khác, cô ấy sẽ thương tâm khổ sở, sau đó thì cậu hiểu đó. Hiện tại cơ hội đã bày ra trước mắt cậu rồi."
Hứa Huyền Thụy hồ nghi nhìn Tề An Trạch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra xem hắn có ý đồ xấu không, nhưng hoàn toàn là một vẻ mặt chân thành. Sau khi suy nghĩ một phen, Hứa Huyền Thụy hạ quyết tâm, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng Tề An Trạch nở hoa, rốt cuộc hắn cũng lừa được Hứa Huyền Thụy, hắn tự cho mình một tràng pháo tay khen ngợi.
Hứa Huyền Thụy cũng không lo lắng tối nay Chung Ngưng ở bên ai, bởi vì ngày hôm qua anh đã hỏi cô, cô nói người đàn ông xem mắt kia đang đi công tác, tạm thời sẽ không trở về.
(Tiểu Hy: Chà, người ta đi công tác về rồi nha anh (≧∇≦)/)
Ngay cả khi anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn thấy Chung Ngưng ngồi taxi đi về hướng ngược nhà cô, anh cũng không nghĩ tới là cô đi hẹn hò với Thiệu Dương.
Trên xe Cố Thiến Thiến vẫn luôn nói chuyện với anh, nhưng anh chưa để ý tới lần nào. Tề An Trạch biết anh đang chú ý việc gì nên liền giải vây giúp anh, nói với Cố Thiến Thiến lúc anh lái xe muốn chuyên tâm, không thích bị quấy rầy.
Cố Thiến Thiến chu chu môi, cũng không nói nhiều nữa, nàng sẽ nhìn anh. Một người đàn ông đang chuyên tâm đúng là đặc biệt mê người, ừm, nàng quả là biết nhìn mặt. Mặt anh đẹp như vậy, so với mấy cậu trai tự cho là có sức sống, soái khí thanh xuân trong trường nàng thì anh đẹp hơn nhiều.
Cố Thiến Thiến không kiêng nể gì mà thưởng thức mỹ nam, bỗng anh đột nhiên quẹo trái, nàng bởi vì quán tính mà nghiêng sang phải, đυ.ng vào cửa xe, rất đau.
Nàng ta không cao hứng, đang muốn mở miệng lại bỗng phát hiện xe ngừng ở trước quán hải sản mà nàng nghĩ đến lúc nãy.
Nàng có chút ngây ngốc, không biết đây là có chuyện gì, không phải anh nói không muốn ăn hải sản sao?
"Làm sao vậy?" Tề An Trạch biết rõ mà còn cố hỏi, hắn đã nhìn thấy Chung Ngưng xuống xe, hơn nữa còn có một người đàn ông không tệ đến đón, mà người đàn ông kia, hẳn là người xem mắt nọ.
Chung Ngưng cùng Thiệu Dương đi vào quán hải sản, Tề An Trạch hỏi: "Chúng ta đi ăn hải sản được không?"
"Không phải là không muốn ăn sao?" Cố Thiến Thiến hỏi.
Hứa Huyền Thụy môi mím chặt, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng. Tề An Trạch tận lực sắp xếp chu toàn cho đôi bên, nói: "Không phải vừa rồi cô nói muốn ăn sao? Đi thôi."
Cố Thiến Thiến nhún nhún vai, vui vẻ tiếp nhận. Kỳ thật ăn cái gì không quan trọng, ăn với ai mới là quan trọng nhất.
Ba người Hứa Huyền Thụy đi vào quán hải sản, liền nhìn thấy Chung Ngưng và Thiệu Dương cùng đi vào phòng, sau đó cửa phòng bị đóng lại.
Tâm tình Hứa Huyền Thụy hiện tại khó có thể hình dung, không thể đơn giản dùng từ không cao hứng để khái quát, mà chính là muốn tức giận, lại phát hiện mình không có tư cách, hoặc là nói, tạm thời không có. Anh muốn đi tìm Chung Ngưng, nhưng mà anh biết không nên làm vậy.
"Bình tĩnh." Tề An Trạch bước đến bên cạnh anh, môi không động, thanh âm phát ra từ kẽ răng.
Cố Thiến Thiến đang nói chuyện với nhân viên tạp vụ, đối phương nói không còn phòng, nhưng nàng biết là có phòng, chỉ vì nhìn thấy bọn họ ít người nên không muốn lãng phí tài nguyên, không chịu mở phòng.
Nhân viên tạp vụ kiên trì nói không có, khuyên bảo nàng dùng cơm ở đại sảnh. Cố Thiến Thiến dưới sự tức giận đã nói với Hứa Huyền Thụy: "Không ăn ở đây nữa! Chúng ta đổi nhà hàng khác!"
"Ăn ở đại sảnh đi." Hứa Huyền Thụy ngữ khí không gợn sóng.