Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 51

Y tá của tầng này đều biết tính đặc thù của phòng bệnh này, không chỉ được bác sĩ Phương đặc biệt quan tâm chiếu cố mà người đến thăm đều dường như rất có tiếng tăm hay giàu có bất chấp việc người bệnh và gia đình của người bệnh nằm ở phòng này đều có hoàn cảnh rất khó khăn.

Tần Noãn Dương xuất hiện ở bệnh viện, cho dù là có cẩn thận cách mấy đi nữa thì cũng có không ít người biết đến.

Mỗi tháng ít nhất cô đều đến đây một lần, mười lần thì có hơn một nửa là đến đây thăm bệnh. Cô y tá đó lúc nhìn thấy Mễ Nhã thì trong lòng đã hiểu rõ mười mươi, nhìn hai người cười cười rồi mang khay dụng cụ của mình rời đi.

Mễ Nhã thấy Tần Noãn Dương đứng trước cửa, dường như hoàn toàn không có ý đi vào thì không khỏi nghi hoặc hỏi, "Cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ em không định vào trong ngồi một lúc sao? Hai ngày trước lúc chị đến thăm, Chính Tân còn hỏi chị lúc nào em đến nữa kìa."

Ánh mắt Tần Noãn Dương rơi trên bóng dáng nho nhỏ trên giường, nhẹ thở ra một hơi, "Em thấy mình không vào thì hơn."

Phía bên kia của phòng bệnh có một khung cửa sổ, dù đang kéo rèm nhưng ánh nắng mặt trời vẫn xuyên qua lớp rèm thưa kia chiếu một tầng ánh sáng ấm áp vào phòng, chiếu lên gương mặt dịu dàng của cậu thanh niên ngồi bên cạnh giường khiến cả gương mặt như được tắm trong gió xuân, càng thêm ôn nhuận, nhu hòa.

Bộ dạng của Hứa Chính Dương rất được, ngũ quan đoan chính, chỉ có thân thể hơi gầy yếu một tí khiến cho sắc mặt nhìn cũng hơi nhợt nhạt, chất tóc hơi khô, hoàn toàn không có tinh thần phơi phới, hừng hực sức sống như một thanh niên tuổi cậu nên có. Cả người toát lên một vẻ già dặn trước tuổi, lại có chút tang thương.

Từ nhỏ cậu đã trải quá nhiều chuyện sinh li tử biệt mà rất nhiều người chưa từng trải qua, nếm trải hết những khổ sở, chua xót, ghẻ lạnh của một kiếp người.

Mất đi cha mẹ, sức khỏe bản thân cũng không tốt cho lắm nhưng dù sao cũng được chữa lành còn Chính Tân thì sao? Còn nhỏ như vậy mà sinh mệnh đã như ngọn đèn trước gió.

So với Hứa Chính Dương, Hứa Chính Tân bộ dạng xinh xắn hơn nhiều, không biết có phải bởi vì tuổi còn nhỏ hay không mà ngũ quan của cậu bé hợp lại một chỗ cực kỳ khiến người khác ưa thích, mắt, mũi đều có nét giống với anh trai mình nhưng ánh mắt linh động cực kỳ, thuần khiết mà trong trẻo như một dòng suối.

Không biết có phải là vì năm đó khi lần đầu tiên Tần Noãn Dương gặp được hai anh em này ấn tượng quá sâu sắc hay không mà trong lòng vẫn một mực ghi nhớ tình cảnh bơ vơ không nơi nương tựa của hai anh em, vì vậy đối với hai người, cô đặc biệt mềm lòng, không bỏ được.

Cô không chỉ từng cứu giúp hai anh em họ mà còn giúp đỡ rất nhiều bệnh nhân nhi bị sứt môi, hở hàm ếch, bị bạch cầu các loại nhưng chưa có trường hợp nào tự mình đi thăm hỏi giống như hai anh em này. Chỉ riêng đối với họ, cô không làm được chuyện khoanh tay đứng nhìn.

Tần Chiêu Dương đã từng nói như thế này, "Em chính là một người quá hạnh phúc, bất kể làm chuyện gì cũng sẽ có người chìa ra một bàn tay giúp em, nếu như vẫn còn chưa đủ sức thì vẫn còn cả nhà bên cạnh, cho dù em muốn ngã một cái hoặc chịu chút thiệt thòi chắc cũng khó. Vì vậy nên mới có chuyện em thấy người ta hoàn cảnh bi thảm như vậy liền nhịn không được muốn ra tay quản nhưng em có nghĩ, người có hoàn cảnh bi thảm hơn Hứa Chính Dương ngoài kia còn nhiều lắm, em có quản nổi không?"

Cô quản không nổi, cô hiểu rất rõ bằng sức của một mình mình thì quá yếu, cô cần một cơ cấu, một sân chơi, đây mới là ước nguyện ngay từ đầu của cô.

Mễ Nhã thấy cô nhìn hết sức chăm chú, cũng không tiện thúc giục, một lúc sau đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấp giọng kêu một tiếng, "Nếu như không vào, vậy chúng ta đi thôi. Đợi lát nữa ăn cơm xong thì cũng đến giờ ra sân bay rồi, em đã nghỉ mấy hôm rồi, lịch làm việc rất căng."

Cô gật đầu, vừa mới định xoay người rời đi thì ở bên trong, Hứa Chính Dương mới vừa đút xong cơm cho em trai như có linh tính, ngước mắt lên nhìn, vừa khéo nhìn thấy cô, vội vàng đặt chiếc chén trên tay xuống tủ đầu giường, thấp giọng nói với Hứa Chính Tân gì đó sau đó đứng dậy đi ra.

Hứa Chính Tân lúc này mới nhìn thấy Tần Noãn Dương, trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ, không ngừng vẫy cánh tay gầy gò, "Chị Noãn Dương."

Tần Noãn Dương bước lên một bước rồi như nghĩ tới gì đó, còn chưa đi vào, chỉ nhìn cậu bé cười cười, cũng vẫy tay với cậu.

Hứa Chính Dương vóc dáng cao ráo nhưng thân hình khá gầy gò, chiếc áo thun khoác trên người có chút rộng thùng thình, lúc thấy cô qua trên mặt còn có chút ngượng ngùng, khi đi đến trước mặt cô mới mỉm cười chào, "Chị đến rồi."

Tần Noãn Dương cũng cười với cậu, "Ừ, vừa khéo đi ngang qua đây, vào thăm một chút."

Hứa Chính Dương thoáng sửng sốt, ý cười trên môi vội thu liễm lại, "Nếu chị bận thì không cần qua đây đâu, có thời gian không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút."

Mễ Nhã tới tới lui lui quan sát hai người một lúc, thấy hai người rõ ràng là có chuyện muốn nói với nhau vì vậy tìm đại một cái cớ rồi vào phòng chơi với Hứa Chính Tân.

Dãy hành lang dài vắng lặng, chỉ có hai người họ đứng trước cửa phòng, trầm mặc nhìn nhau.

Ánh mặt trời bên ngoài phủ suốt dãy hành lang một vầng sáng nhàn nhạt, tia nắng rơi trên làn da hơi nóng, cô xoa xoa cánh tay, đi đến một băng ghế dài ngồi xuống, thấy cậu thiếu niên vẫn còn đứng thì đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh mình, "Ngồi xuống, chị có chuyện muốn nói với em."

Hứa Chính Dương cúi đầu nhìn xuống cô một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Em đang đi làm ở đâu?" Cô tháo kính râm xuống, gập nó rồi giữ trong lòng bàn tay, ngước mắt nhìn cậu thanh niên ngồi bên cạnh, giọng nghiêm nghị nói, "Chị muốn nghe lời nói thật."

Hứa Chính Dương mím môi, một lúc sau mới đáp, "Buổi sáng đi giao báo, bởi vì bình thường sáng có lớp nên cũng không làm được việc gì ổn định, nếu không có giờ học thì đi phụ việc vặt, nói chung là ở đâu có việc thì làm thôi. Buổi tối làm phục vụ ở quán Karaoke, cuối tuần thì làm gia sư."

Tần Noãn Dương cười cười, "Vậy một ngày có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Mỗi ngày được chừng hơn một trăm, nhưng không phải mỗi ngày đều được lấy tiền." Nói rồi, như lại sợ cô nghĩ nhiều, lại bồi thêm một câu, "Giờ em rất thích cuộc sống thế này, lúc ăn cơm cũng có thể dành chút thời gian đến thăm Chính Tân, rất tốt, chị không cần phải lo lắng cho em."

Tình hình của Hứa Chính Dương, thực ra Mễ Nhã có nói với cô.

Ngoại trừ giờ lên lớp, cậu còn bận làm bài tập, sau khi Hứa Chính Tân phải thường xuyên trụ lại bệnh viện, ngay cả phòng thuê cậu cũng trả lại, buổi tối đến bệnh viện ngủ tạm.

Trong phòng bệnh của Hứa Chính Tân có một chiếc giường phụ nhưng rất nhỏ, Hứa Chính Dương không phải rất cường tráng nhưng vóc dáng cũng cao, chen chúc trên chiếc giường nhỏ như vậy, ngủ cũng không phải tốt lắm.

Về sau Phương Tử Duệ biết chuyện này, tự bỏ tiền túi mua cho cậu một chiếc giường gấp. Bệnh viện cũng biết hoàn cảnh khó khăn của cậu, hỗ trợ một phần tiền thuốc men nhất định nhưng cho dù như vậy, chi phí chữa trị cho Hứa Chính Tân cũng là một khoản tiền khổng lồ.

Sau năm 18 tuổi thì Hứa Chính Dương đã từ chối nhận phí sinh hoạt từ Tần Noãn Dương, toàn bộ phí sinh hoạt của cậu đều từ khoản tiền làm thêm ít ỏi kia chống đỡ.

Tần Noãn Dương cũng không cố chấp nhưng từ sau khi Hứa Chính Tân phải nhập viện lần nữa thì cô lại bắt đầu gửi tiền thuốc men giúp cậu bé, cũng từng nói với Hứa Chính Dương để cậu chuyên tâm học hành thôi nhưng cậu thiếu niên này trong xương cốt cũng có một phần ngạo khí, những chuyện trong phạm vi năng lực của mình, cậu vẫn cố gắng chống đỡ gia đình nhỏ của mình.

Tần Noãn Dương thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều nữa, "Vậy em đừng bỏ bê chuyện học hành đấy, càng không được phép có suy nghĩ từ bỏ việc học. Em còn có tiền đồ, sau này còn phải chăm sóc cho Chính Tân."

Môi Hứa Chính Dương mấp máy, chừng như muốn nói gì đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo mà thấu triệt kia của cô, chậm chạp một lúc, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

"Tình hình sức khỏe của Chính Tân có hơi tệ nhưng nhất định có thể chữa khỏi." Ngẫm nghĩ một chút, cô lại nói tiếp, "Không phải khoảng thời gian này Chính Tân sẽ được cho xuất viện sao? Nếu như quay bộ phim này xong, chị định đón cậu ấy về nhà chị ở mấy ngày, em xem có được không?"

"Vậy làm phiền chị rồi." Hứa Chính Dương cười nói, biết rõ cô là muốn dùng cách khác giúp mình chia sẻ một chút gánh nặng, cũng thẳng thắn tiếp nhận, không cự tuyệt.

"Còn chuyện này nữa..." Cô ngừng một chút, giọng điệu nghiêm nghị hơn mấy phần, "Nếu như Chính Tân thật sự có vấn đề gì, em nhất định phải báo cho chuyện biết, lỡ như có gì không hay xảy ra, lúc đó em hối hận cũng không kịp, cậu bé là người thân duy nhất của em trên thế giới này."

Hứa Chính Dương ngước mắt lên nhìn cô, trong đáy mà là sự buồn bã và bất lực cố đè nén nhưng sau đó, rất trịnh trọng mà gật đầu, "Em biết rồi."

Tần Noãn Dương từ đầu đến cuối không hề tiến vào phòng bệnh, chỉ bảo Mễ Nhã tận lực giãn lịch làm việc của cô xuống ít nhất, đợi bộ phim « Dạ Trường An, phù thế loạn » quay xong, cô cần nghỉ ngơi một thời gian.

Cô cần thời gian trống để bầu bạn với người nhà, cũng cần thời gian để bản thân thả lỏng một chút, tinh thần và thân thể nghỉ ngơi tốt rồi mới có thể tiếp tục một bước nữa trong kế hoạch.

*****

Ngồi lên xe không bao lâu thì Tiểu Lăng mang một túi lớn thức ăn mua ngoài vội vội vàng vàng chạy đến.

Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, chiếu đến mức gương mặt trắng trẻo của cô ấy hồng một mảng lớn, hơi thở dồn dập, lúc đưa chiếc túi đến trước mặt cô, thở hào hển đến mức nói một câu cũng không trọn, "Cái này... là cơm chiên Dương Châu..."

Đối với chuyện ăn uống, Tần Noãn Dương trước giờ cũng không quá kén chọn, cầm một chai nước suối chưa ai uống đưa qua, ra hiệu cho cô ấy uống trước một ngụm rồi nói tiếp.

Đang chuẩn bị ăn thì Mễ Nhã chợt đưa tay ngăn chiếc muỗng trên tay cô lại, dùng điện thoại của cô nhanh lẹ chụp lại mấy tấm hình, up lên Weibo, kèm theo là một biểu tượng thèm ăn.

« Món cơm chiên nhiều dầu mỡ thế này cũng chỉ có Noãn Dương của chúng ta dám ăn, ăn xong còn dám không bị mập. »

Tần Noãn Dương mới vừa xúc một muỗng cơm cho vào miệng, nhìn thấy câu này suýt nữa thì bị cơm làm nghẹn chết nhưng không nói gì, chỉ nhìn Mễ Nhã một cái rồi buồn bực cúi đầu ăn tiếp, cô đói muốn chết rồi!

Mễ Nhã thấy cô ăn vội ăn vàng như vậy, lại cảm thán một câu, "Đường Đường tiên sinh làm bạn trai của em kiểu gì vậy? Cũng không chịu cho em ăn no một bữa rồi hẵng đưa đến đây..."

Lời vừa nói dứt thì điện thoại của Tần Noãn Dương vang lên âm báo có tin nhắn.

Cô liếc qua màn hình một cái, khóe môi nhẹ nhàng câu lên.

Là tin nhắn từ Đường Trạch Thần, chỉ một câu: « Anh còn chưa được ăn, cho anh ăn ké mấy miếng nhé? »

Rõ ràng là đã nhìn thấy dòng status kia của cô nên mới gởi tin nhắn đến.

Tần Noãn Dương nhấc tay lên nhìn đồng hồ, cũng đã sắp hai giờ chiều rồi, giờ này mà còn chưa ăn cơm?

Nghĩ nghĩ, gọi một cuộc điện thoại qua, đầu bên kia chỉ vang lên hai hồi chuông là đã bắt máy.

"Anh còn đang bận à?"

"Ừ." Đường Trạch Thần nhìn đống văn kiện cao ngất trên bàn, có chút đau đầu day day huyệt thái dương, "Mấy giờ thì em lên máy bay?"

"Còn sớm, chuyến bay 4 giờ rưỡi." Cô lấy đũa gắp một gắp củ cải, "Anh mau đi ăn cơm đi."

Đường Trạch Thần nhướn mày, động tác trên tay không hề dừng lại, mắt nhìn văn kiện, tay cầm bút máy lưu loát ký tên mình lên đó, "Anh còn bận lát nữa, đều là văn kiện mấy ngày nay không giải quyết tích lũy lại."

Tần Noãn Dương nghe nói còn một lúc nữa, đầu mày bắt đầu chau lại, "Gấp lắm à?"

"Cũng không hẳn." Anh lời ít mà ý nhiều, "Chẳng qua là anh có thói quen làm cho hết việc rồi mới ăn cơm."

Mễ Nhã thấy cô đang nói điện thoại, đè thấp âm thanh nói với tài xế chạy đến sân bay, cô vừa khéo nghe được câu này, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, thầm suy tính một chút tính khả thi của nó sau đó nói với người ở đầu bên kia điện thoại, "Em không thích ăn món này."

Đề tài của cô chuyển quá nhanh, Đường Trạch Thần mất mấy giây mới đuổi theo kịp tiết tấu của cô, "Không thích? Vậy thích ăn cái gì, anh bảo hội quán làm rồi đưa qua cho em."

Tần Noãn Dương có chút buồn bực nhắm mắt lại, lại hỏi, "Em không thích ăn món ăn của hội quán, ăn một mình không có chút khẩu vị nào hết."

Đường Trạch Thần đang cầm bút trong tay, lúc nghe được câu nói này, ngòi bút nặng nề rạch một đường trên giấy, lực mạnh đến nỗi làm giấy rách toạc một đường.

Trước mắt giống như đang hiện lên hình ảnh cô đang cắn môi, trong vẻ dỗi hờn có một chút thẹn thùng, một chút quẫn bách, có chút bối rối, nhất thời không nhịn được thấp giọng bật cười một tiếng, hỏi, "Vậy em muốn thế nào?"

Nghe thấy đầu bên kia truyền lại tiếng cười trầm thấp êm tai của anh, Tần Noãn Dương bỗng dưng bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói, "Em nghe nói gần sân bay có một nhà hàng mới mở, mùi vị không tệ... Anh có hứng thú qua đó thử món ăn không? Em mời."

Đường Trạch Thần nhìn đồng hồ sau đó rất quả đoán gạt chồng văn kiện mà trợ lý mới vừa đưa qua sang một bên, đặt bút xuống, day nhẹ cái trán đang ẩn ẩn đau, thấp giọng nói, "Những chuyện thế này, em nói thế nào thì là thế ấy. Giờ anh qua đó, nếu như em đến trước thì đợi anh một chút."

Tần Noãn Dương không giấu được sự vui vẻ trong lòng, khóe môi nhẹ câu lên, rất thoải mái đáp một tiếng, "Dạ được, em đợi anh."

******

Từ bệnh viện đến sân bay so với từ tập đoàn Trạch Thành đến sân bay nhanh hơn rất nhiều vì vậy, dĩ nhiên không hề ngoài ý muốn, Tần Noãn Dương đến nhà hàng kia trước.

Mễ Nhã biết cô muốn cùng Đường Trạch Thần ăn cơm, sau khi cùng cô vào đó, sắp xếp một phòng riêng ở lầu hai thì dẫn theo Tiểu Lăng rời đi.

Cô đợi không lâu lắm đã thấy Đường Trạch Thần đến.

Trưa nay lúc rời đi, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng giờ gặp lại thì đã đổi thành áo sơ mi đen.

Tần Noãn Dương thích nhìn anh mặc sơ mi trắng, cứ luôn cảm thấy người đàn ông này mặc màu sắc thuần khiết sạch sẽ như màu trắng luôn mang lại một sự hấp dẫn không thể hình dung bằng ngôn ngữ, không ngờ là anh lại càng thích hợp với màu đen hơn.

Màu đen khiến làn da anh thoạt nhìn trắng hơn một chút, diện mạo như cây ngọc trong gió, ngay cả một đoạn cổ tay lộ ra dưới tay áo sơ mi cũng giống như được phủ một tầng ánh sáng trắng ấm áp. Cả người thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, lại có thêm một phần quý khí, càng thêm tôn lên khí độ ưu nhã, thành thục, ổn trọng của anh.

Lúc anh vào thì món ăn đầu tiên mà cô chọn cũng được nhanh chóng dọn lên.

Ngoại trừ hai món ăn mà cô thích, ba món còn lại đều gọi theo khẩu vị của anh, ngay cả cơm cũng là do cô cố ý dặn dò nhà hàng nấu mềm một chút.

Cô vẫn luôn nhớ dạ dày của anh không tốt.

Đường Trạch Thần nhìn những món ăn được dọn lên, trong lòng càng thêm hiểu rõ mấy phần, trong mắt ý cười càng sâu, "Một mình ăn không thấy thèm, vậy anh đến rồi, còn không mau cầm đũa lên đi."

Tần Noãn Dương lườm anh một cái, nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói, "Anh đừng nói với em là anh không biết em đang tìm cớ."

Đường Trạch Thần nhịn không được nữa, câu môi cười.

Khoảng thời gian này, tần suất anh cười đoán chừng so với một năm qua còn nhiều hơn, ở trước mặt cô sớm đã không còn vẻ lạnh mạc xa cách như lúc đầu mới quen nữa, đầu mày cuối mắt đều mang theo một tia nhu hòa, cho dù là không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy cũng khiến người ta có cảm giác đặc biệt gần gũi.

"Anh đến không phải bởi vì cái cớ của em." Anh cầm thực đơn bên cạnh lướt qua một lượt, còn không quên trêu chọc một câu, "Anh đến là vì muốn chứng minh xem có phải sắc đẹp có thể thay cơm được không?"

Nói rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đáy mắt luồng ánh sáng kia càng thêm rực rỡ, "Giờ cảm thấy câu nói đó thực sự có lý."