Hai trận thi đấu của Khương Thành Ngọc cách nhau một tháng, đầu tiên là thi máy tính. Chủ nhiệm lớp bọn họ hàng ngày đều giúp cậu tìm đủ loại tài liệu, Khương Thành Ngọc lạnh nhạt nhìn người thầy hơn năm mươi tuổi khoa họ bận trước bận sau, cực kỳ khó hiểu, cậu từng nói cậu không cần tài liệu gì cũng có thể tự làm được, nhưng ông ấy không nghe, cứ nhất định muốn giúp.
Khương Thành Ngọc cũng mặc kệ, cậu vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, dù việc vớ vẩn này có liên quan đến cậu, nhưng việc mình có thể làm đã làm, người khác nếu không nghe thì cậu cũng không kiên nhẫn để mà khuyên. Trừ chuyện liên quan đến Kiều Ngôn Hi, ngay đến chuyện của chính mình thì cậu cũng không để tâm.
Chẳng qua gần đây cậu rất buồn bực, Lý Thanh lúc nào cũng tìm đủ mọi cớ để tiếp cận cậu, làm cậu vô cùng phiền nhiễu. Cậu sắp phải tham gia hai cuộc thi cấp tỉnh, cho dù cậu có thông minh thì cũng phải tập trung hết tinh lực, bận đến nỗi chân không chạm đất, đâu có tâm tư để ý đến cậu ta. Nhưng Lý Thanh giống như kẹo da trâu, mặc kệ cậu lạnh nhạt hay không đếm xỉa thì cậu ta vẫn cứ sáp lại.
Bây giờ Khương Thành Ngọc vừa thấy Lý Thanh là muốn đi đường vòng, nhưng ông trời cứ hay đùa giỡn cậu, người cậu muốn gặp thì không được gặp, người cậu ghét thì lúc nào cũng lượn lờ trước mặt.
"Khương Thành Ngọc, cậu đi ăn cơm à?" Thực ra Lý Thanh cố ý chờ Khương Thành Ngọc ở cửa lớp, mấy ngày qua cô cảm thấy Khương Thành Ngọc ngày càng mất kiên nhẫn với mình, thái độ cũng càng lạnh nhạt, ngay đến việc mình được chia cùng tổ với cậu trong cuộc thi Sáng tạo Khoa học và Công Nghệ cậu cũng tìm giáo viên để thay đổi, mặc dù cô giả vờ như không phát hiện ra thái độ của cậu, lúc nào cũng theo ý mình quấn lấy cậu, nhưng cô cũng biết tiếp tục như vậy không tốt.
Cô biết Khương Thành Ngọc luôn là người cuối cùng đến căn tin ăn cơm, cho nên cố ý chờ cậu ở cửa lớp, khiến cậu không có cớ tránh cô, Lý Thanh cô muốn có được nam sinh nào thì nhất định có được, cho dù mình không chiếm được thì cũng không thể dành cho người khác! Nhất là đồ ti tiện Kiều Ngôn Hi đâu đâu cũng đè đầu cô!
"Ừ." Khương Thành Ngọc thấy Lý Thanh, nóng lòng lập tức quay đầu đi, nhưng người ta là con gái, dù cậu không muốn thân cận thì cũng không thể làm mất mặt người ta.
"Thế tớ đi với cậu được không, hôm nay Triệu Diệp không đến căn tin, tớ không tìm được ai đi cùng cả." Lý Thanh đến bên cạnh Khương Thành Ngọc như chuyện tất nhiên rồi nói với cậu.
Bây giờ Khương Thành Ngọc chỉ thấy phiền muốn chết, nếu Lý Thanh là nam sinh, cậu nhất định sẽ đấm cho một trận! Từ lúc khai giải đến giờ, Lý Thanh cứ liên tục dùng đủ cách tiếp cận cậu, cậu không biết rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì, lại không tiện từ chối, đành phải mặc cậu ta quấn lấy, nhưng trong lòng lại càng chán ghét Lý Thanh.
"Tùy cậu." Khương Thành Ngọc bỏ lại hai tiếng rồi đi nhanh, không chút vì Lý Thanh ở bên cạnh mà chậm lại. Lý Thanh nghe Khương Thành Ngọc đồng ý với mình, cực kỳ vui mừng, nụ cười càng trở nên rực rỡ, chạy theo Khương Thành Ngọc.
Khi bọn họ đến thì căn tin không còn nhiều người lắm, họ nhanh chóng gọi cơm, tìm lấy một bàn. Hai người mặc dù ngồi đối diện nhau nhưng đều có tâm trạng khác nhau, Khương Thành Ngọc là vì không kiên nhẫn mà ăn chẳng có vị gì, còn Lý Thanh cũng vì được cùng ăn cơm với người trong lòng mà không biết mình đang ăn cái gì.
"Khương Thành Ngọc, cậu tham gia hai cuộc thi có mệt không?" Lý Thanh nuốt miếng cơm, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Khương Thành Ngọc hỏi. Cậu mệt mỏi như vậy làm cô cũng đau lòng.
"Cũng ổn." Khương Thành Ngọc vẫn chỉ nói hai từ rồi cúi xuống xúc cơm, cậu mong sao bữa cơm này nhanh chóng kết thúc, vậy thì cậu có thể sớm được giải thoát.
"Cậu ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn!" Lý Thanh bị tốc độ ăn cơm của cậu làm kinh hãi, trong lòng vui thích, đây mới là đàn ông đích thực, mấy kẻ miệng nhỏ kia thấy thế nào cũng không có khí phách của đàn ông!
Khương Thành Ngọc không đáp, cứ dùng tốc độ như cũ để ăn, Lý Thanh không có biện pháp, đành ăn thật nhanh, cô biết thời gian của cậu eo hẹp, cô cũng không thể làm lỡ thời gian của cậu.
"Tiểu Khê, cậu xem đó không phải Khương Thành Ngọc ư, cậu ấy đang ăn cơm với ai thế?" Ngô Đình Đình đi cất khay đã trông thấy Khương Thành Ngọc ngồi ăn trong góc phòng.
Mắt Kiều Ngôn Hi hơi cận, phải nheo mắt lại mới thấy, còn chưa kịp nhìn rõ thì Doãn Manh Manh đã lớn tiếng: "Đó không phải Lý Thanh ư, từ khi nào quan hệ của cậu ta và Khương Thành Ngọc tốt như vậy?"
Kiều Ngôn Hi tiến lên nhìn kỹ, thật sự là Lý Thanh. Cô nghĩ mãi không ra tại sao bọn họ lại đi ăn cơm cùng nhau, nhớ lại trước kia bọn họ cùng lớp cũng không có cùng xuất hiện gì cả. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra hình như Lý Thanh cũng tham gia cuộc thi Sáng tạo Khoa học và Công nghệ, chắc là vì chuyện này nên hai người mới quen thân.
"Chắc là do hai người cùng tham gia cuộc thi Sáng tạo Khoa học và Công nghệ. Đi thôi, có gì hay đâu mà nhìn." Một tay Kiều Ngôn Hi kéo Ngô Đình Đình, một tay kéo Doãn Manh Manh, lôi họ ra khỏi căn tin.
"Nhưng Tiểu Khê, Khương Thành Ngọc đang ăn cơm với cô gái khác đó." Doãn Manh Manh không cam lòng ồn ào, Khương Thành Ngọc sao có thể ăn cơm với nữ sinh khác, muốn ăn thì cũng phải ăn với Tiểu Khê chứ!
Kiều Ngôn Hi không nhịn được cười, "Sao cậu bá đạo thế, còn không cho người ta ăn cơm với nữ sinh khác, theo như cậu nói thì tớ cũng không thể giao lưu với nam sinh khác hả?"
"Tiểu Khê, cậu không ăn dấm chua sao?" Ngô Đình Đình rốt cục cũng hỏi ra lời trong lòng.
"Chỗ nào có nhiều dấm chua để ăn như thế? Tớ cũng không thể trói Khương Thành Ngọc ở nhà, không cho cậu ấy tiếp xúc với người khác." Kiều Ngôn Hi thật bất đắc dĩ với hai cô bạn, hai người này tương lai chắc chắn là hai cái bình dấm chua lớn nhất, thật sự phải lo lắng thay cho bạn trai trương lai của hai người mà.
"Nhưng tớ cảm thấy cậu vẫn nên để ý thì tốt hơn, bằng không Khương Thành Ngọc ưu tú như vậy, chưa biết chừng sẽ bị người khác cướp mất." Ngô Đình Đình nghiêm túc nói với Kiều Ngôn Hi.
"Phì, phì, Đình Đình chết tiệt, cậu là cái miệng quạ đen, Khương Thành Ngọc dám không cần Tiểu Khê của chúng ta sao, chỉ có thể là Tiểu Khê không cần cậu ta!" Doãn Manh Manh lườm xéo Ngô Đình Đình, cậu ta thật chẳng biết nói gì cả!
"Được rồi, hai người các cậu, sau này tớ sẽ chú ý." Kiều Ngôn Hi biết hai người thật sự quan tâm đến cô, cô cũng quý trọng tình cảm của họ với mình. Nhưng cô cũng không đặt nặng chuyện Khương Thành Ngọc ăn cơm với Lý Thanh, bạn học cùng ăn cơm với nhau là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải bé xé ra to.
"Khương Thành Ngọc, cái đó, ừm, hết tháng này chúng ta cùng về nhà nhé!" Lý Thanh do dự rồi vẫn nói ra, cô nhất định phải tạo cho mình càng nhiều cơ hội ở cùng với Khương Thành Ngọc hơn. Cô đã chậm hơn Kiều Ngôn Hi một bước, còn bây giờ, người cùng lớp với cậu là mình, mà không phải Kiều Ngôn Hi, đây tuyệt đối là cơ hội của mình!
Chân mày Khương Thành Ngọc cau lại, nói đùa, bình thường ở trường mình đã chán ghét cậu ta muốn chết, vất vả mới được nghỉ, trừ phi mình bị ngu mới đi cùng với cậu ta!
Cậu lắc đầu không chút suy nghĩ, "Tôi tự về." Nói xong, cậu đặt đũa xuống, đi thẳng ra khỏi căn tin.
Mặt Lý Thanh đỏ lên, xấu hổ tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Thành Ngọc, làm sao cậu có thể đối xử với cô như vậy! Cô thích cậu, ngay đến dè dặt của nữ sinh cũng không để ý, nhưng thái độ của cậu với mình lại càng lạnh nhạt! Cô không cam lòng, đều tại Kiều Ngôn Hi, nếu không có cậu ta, vậy thì Khương Thành Ngọc có phải sẽ thích mình hay không? Đúng, đều tại cậu ta, đều tại Kiều Ngôn Hi! Kiều Ngôn Hi Kiều Ngôn Hi, tôi hận cậu!
Lý Thanh siết chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy nó, chỉ cần cô nghĩ đến ba chữ Kiều Ngôn Hi thì trong đầu chỉ có ghen ghét và căm hận, một chút tình bạn ít ỏi đã sớm biến mất, cô thật sự muốn xông tới gϊếŧ cậu ta, để cậu ta vĩnh viễn biến mất!
"Kiều Ngôn Hi, đến văn phòng thầy một chuyến." Sau khi tan học, thầy địa lý đến nói với Kiều Ngôn Hi còn đang ngồi ghi chép.
Kiều Ngôn Hi đặt bút xuống, đến văn phòng giáo viên địa lý, cô không biết phải làm gì, Khoa Xã hội không có cuộc thi nào, nhưng gần đây thành tích cũng không có thấp, thầy địa lý tìm cô có chuyện gì?
"Kiều Ngôn Hi, thầy thấy em rất có thiên phú về Khoa học tự nhiên, sao không chọn Khoa tự nhiên?" Thầy địa lý ngồi trên ghế, vừa xem điểm của Kiều Ngôn Hi vừa nói.
Kiều Ngôn Hi mê hoặc, thầy địa lý đang muốn khuyên mình chuyển lớp? Cô đành phải nói thật, xem thầy địa lý định nói cái gì, "Toán và Hóa không khác nhau mấy, nhưng em lại không học được Vật lý."
Thầy địa lý đổi đề tài, "Có hứng thú làm đại biểu của Khóa chúng ta không?"
Kiều Ngôn Hi sửng sốt, sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện này, "Thầy cứ sắp xếp ạ, em không có ý kiến." Nói đùa, cô dám có ý kiến không, thầy địa lý được người ta đặt biệt danh là Hổ Mặt Cười đó.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, thầy thấy Khóa chúng ta chỉ có em học Địa tốt nhất, những em còn lại đều không được, em cần phải làm tốt đó." Thầy địa lý lại lộ ra nụ cười kinh điển của thầy.
"Vâng, được ạ, em nhất định sẽ làm nghiêm túc." Kiều Ngôn Hi đáp lại.
"Tốt rồi, em về lớp đi, trước ngày nghỉ cuối tháng đến văn phòng thầy lấy bài kiểm tra."
Kiều Ngôn Hi gật đầu, quay về lớp học.
"Tiểu Khê, Hổ Mặt Cười tìm cậu làm gì vậy?" Kiều Ngôn Hi vừa vào lớp, Doãn Manh Manh đã kéo cô hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn tớ làm đại biểu Khóa Địa." Kiều Ngôn Hi vừa đi vừa trả lời cô ấy, Doãn Manh Manh này rất hay tò mò, nếu có thể biến lòng hiếu kỳ của cô ấy thành quyết tâm học tập, vậy thì thành tích của cô ấy bây giờ nhất định nằm trong top năm!
"A, tốt vậy, sau này cậu là đại biểu Khóa Địa, vậy bài tập của tớ..." Doãn Manh Manh tươi cười đến trước mặt Kiều Ngôn Hi.
Không đợi cô ấy nói xong, Kiều Ngôn Hi lập tức cắt ngang, "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Làm gì mà nghiêm vậy, nói lỏng chính sách cho tớ đi mà." Doãn Manh Manh vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Lúc thi tốt nghiệp trung học ai đã nới lỏng chính sách cho cậu?" Kiều Ngôn Hi gõ đầu cô ấy, Manh Manh sao mà càng ngày càng không biết vươn lên, về nhà lần này phải nói với Lý Minh Xuyên, bảo cậu ta nói cô ấy.
"Rồi rồi, đều là cậu có lý." Doãn Manh Manh bĩu môi không cam lòng nói thầm, sao lại không mở cửa sau cho cô, không biết môn Địa của cô không tốt sao?
"Được rồi, đừng oán trách nữa, tớ nói không được là không được, nếu cậu có gì không hiểu cứ hỏi tớ, tớ nhất định giảng cho cậu."
"Vâng, cô Kiều!" Doãn Manh Manh lè lưỡi với Kiều Ngôn Hi, cô cũng biết Tiểu Khê như vậy là vì tốt cho mình, nhưng cô cảm thấy Địa quá khó, làm thế nào cũng không học được. Nhưng Tiểu Khê cũng đã cố gắng học được môn Vật lý mà cậu ấy không muốn học thì tại sao mình không thể học Địa lý. Cố lên Doãn Manh Manh, mày chính là bạn tốt của Tiểu Khê, không thể cản trở Tiểu Khê được.
Không thể không nói, tuy rằng trước kia Kiều Ngôn Hi bất hạnh, nhưng cô lại có được vận may, bây giờ cô có đủ tình yêu lẫn tình bạn, là những thứ mà nhiều người theo đuổi cả cuộc đời cũng không có được. Hơn hết những tình cảm ấy vẫn cùng cô lớn dần.
Cuộc đời chính là như vậy, Thượng Đế đóng lại một cánh cửa trước mặt bạn thì sẽ mở ra một cánh cửa xán lạn khác, phải xem bạn có tiếp tục đắm chìm trong nỗi đau khi không có đường hay tiếp tục tìm kiếm lối ra.