Thần Chiến Triều Trần

Quyển 1 - Chương 7: Hỗn chiến

Nhật Duật cõng cô gái nhỏ trên lưng chạy được một lúc thì nghe tiếng chân rầm rập phía sau. Chàng biết dân bản cho người đuổi theo, liền vội vã đặt mỹ nữ trên lưng xuống dựa vào gốc cây gần đó rồi tay hữu rút gươm, tay tả cầm tràng hạt đen thủ thế.

Chiêu Văn Vương vừa chuẩn bị xong thì bọn dân bản đuổi tới nơi. Bọn này trông thấy hai người thì mừng rỡ, rút dao rựa dắt ở bên hông phăm phăm lao tới. Nhật Duật thấy lũ này hung hăng như vậy vội ném Tống Thiết Phật Châu về phía trước. Vòng tràng hạt bay lên cao, tỏa ra tia sáng chói chang làm lũ người truy đuổi bị lóa mắt. Nhật Duật nhân cơ hội đó liền vung gươm lên, chém bị thương mấy tên dân bản. Bọn còn lại thấy Nhật Duật võ công cao cường liền tản ra, bao vây hai người lại chứ không vội tấn công nữa.

Trong lũ người đuổi theo có vài tên biết phép thuật. Bọn chúng ném bùa phép ra tấn công tràng hạt. Có tên còn mang theo nỏ, giương lên bắn về phía hai người bỏ chạy. Nhật Duật giơ gươm gạt tên bắn tới nhưng khoảng cách là quá gần, chàng chỉ đỡ được mũi tên đầu tiên còn mũi thứ hai bay sượt qua vai cắm vào gốc cây ngay gần chỗ cô gái nhỏ đang nằm. Gã dùng nỏ lại tiếp tục ngắm bắn, Nhật Duật vất vả dùng gươm gạt đỡ. Vòng tràng hạt đen bay phía trên cũng bị bùa chú làm giảm tác dụng, bớt sáng đi nhiều. Lũ dân bản thấy vậy liền lăm lăm dao rựa, chuẩn bị xông tới lần nữa.

Đúng vào lúc nguy ngập, đột nhiên từ trong bụi cây gần đấy một thân hình lừ lừ bước ra. Cả người vằn vện sọc đen, con mắt duy nhất sáng trong bóng tối như ánh lửa ma trơi, hổ Một Mắt trông thấy bọn người thì gầm to rồi nhảy bổ vào tên cầm nỏ. Tên này chỉ kịp hét lên hãi hùng rồi im tịt, nơi cổ gã phọt ra một dòng máu tươi do bị đôi hàm chắc khỏe cắn ngập. Một Mắt nhanh chóng gϊếŧ chết nạn nhân đầu tiên rồi tung người nhảy tới, giơ chân tát vào người tên dân bản khác.

Bọn người thấy con hổ dữ tợn như thế thì sợ hãi vứt hết vũ khí quay đầu bỏ chạy. Một Mắt gầm thêm tiếng nữa rồi hùng hổ đuổi theo. Nhật Duật ngỡ ngàng nhìn con ác thú và lũ người đuổi bắt nơi bìa rừng, không thể tin những điều vừa xảy ra. Tuy nhiên Chiêu Văn Vương biết mình vẫn đang ở vào tình thế nguy hiểm, chàng vội vã lại chỗ gốc cây cõng cô gái nhỏ lên lưng để tiếp tục bỏ trốn.

Đúng lúc đó có một rừng đuốc ùn ùn kéo tới. Hóa ra lũ dân bản phát hiện thấy hổ tinh nên cùng nhau chạy lại. Con hổ biết cả bản kéo ra không hề hoảng sợ mà gầm lên đầy dũng mãnh. Tiếng gầm vừa dứt đột nhiên có màn sương trắng không hiểu từ đâu tràn về bao phủ khắp nơi tạo thành cảnh quan mịt mùng che mắt tất cả mọi người. Rồi trong cái màn mờ ảo đó, chợt xuất hiện tiếng gió rít, tiếng vuốt cào, tiếng hổ gào, và cả tiếng người kêu thất thanh đau đớn.

Con hổ Một Mắt hôm nay hung hãn lạ thường, lại được màn sương trắng hỗ trợ thì như mọc thêm cánh. Nó tung hoành ngang dọc, đớp trái, tát phải, ngoạm trước, đập sau. Chỉ trong vòng thời gian độ tàn nửa nén hương khi màn sương mờ đậm đặc nhất, Một Mắt đã kịp thời gϊếŧ hơn chục người trong bản. Tới khi đám sương tan bớt đi, hiện ra cảnh hổ tinh miệng lưỡi đỏ lòm, bên dưới chân nó là đầu rơi, máu chảy, xác chết la liệt.

Dân bản thấy con hổ dữ tợn như vậy thì vô cùng khϊếp hãi, vội vàng tập trung hết bùa chú, phép thuật để tấn công nó. Đám sương trắng trên mặt đất đã tan hết nhưng trên lưng Một Mắt lại có một đám mờ mờ khác không ngừng trôi lên trôi xuống. Đám khí đó như có linh tính kéo Một Mắt né bên này, tránh bên khác, thoát khỏi bùa phép của dân bản.

Tránh đòn xong, Một Mắt phản công. Con hổ tinh tỏ ra lợi hại hơn hôm trước bội phần. Cứ mỗi một cú vồ, hoặc cú đớp của nó là có kẻ bỏ mạng. Trong chốc lát đã có thêm mấy người trở thành nạn nhân của Một Mắt. Bọn dân bản thấy con hổ hung dữ thì chùn tay, các đòn tấn công cũng yếu đi nhiều. Một Mắt càng được thể lao tới cắn gϊếŧ không ngừng.

Bạc Luông thấy Một Mắt xuất hiện thì cũng theo dân bản chạy về phía con hổ. Tuy ban đầu ông đứng cách xa cuộc chiến nhưng chứng kiến dân bản bị gϊếŧ hại quá nhiều, Bạc Luông buộc phải xông tới trước. Khi lại gần Một Mắt hơn, Bạc Luông ngạc nhiên nhìn vào đám khí trắng trên người nó rồi sợ hãi kêu lên:

- Hóa ra là nàng sao?

Lại có thêm tiếng gào thảo khốc vang lên, một người nữa của bản đã bị hổ tinh vồ chết.

- Ban Nương, mau dừng tay lại! - Quan tạo hô lớn rồi nhảy ra trước mặt con hổ.

Hổ tinh nghe tiếng hô thì dừng việc gϊếŧ chóc, đưa con mắt lành lặn gườm gườm nhìn kẻ dám cả gan làm gián đoạn cơn say máu của nó. Khi nhận ra Bạc Luông, màn khí trắng cuốn quanh người con yêu chợt phát ra tiếng thét ghê rợn. Nghe thấy tiếng thét, Một Mắt gầm lớn giơ chân trước chồm tới tát thẳng vào người quan tạo.

- Bùa Đỏ Rừng Sâu! - Quan tạo hô to, đoạn ném ba đạo bùa thiêng vẫn khư khư cầm trên tay từ lúc đối đầu với đám dân bản tới giờ lên không trung.

Tiếng gió rít ngang tai, quan tạo xoay người sang một bên, tuy tránh được việc bị xẻ nát người nhưng trước ngực vẫn bị vuốt hổ cào thấu. Về phần hổ tinh thì khi vừa đặt chân xuống đất chưa kịp quay mình đã bất ngờ bị ba đạo bùa từ trên cao đánh thẳng xuống lưng. Giọng phụ nữ kêu lên the thé vang vọng khắp vùng rừng núi. Ba đạo bùa đỏ không tấn công trực tiếp vào Một Mắt mà lại nhằm vào đám khí trắng phủ trên người nó.

- Bạccc Luônggg!!! - Tiếng kêu đầy căm hờn, oán giận nhưng cũng rất thê lương, sầu thảm cất lên.

Quan tạo bị vuốt hổ cào trước ngực, máu chảy ra đầm đìa. Ông cố lết thân mình dựa vào gốc cây gần đấy, miệng thều thào nói:

- Ban Nương, ta xin lỗi! Thực sự xin lỗi!

Đám khí trắng trên người hổ già bị một đòn của quan tạo đánh trúng tan đi gần hết. Một Mắt mất làn khí thì ngẩn ra, đầy vẻ ngơ ngác như gà con lạc mẹ. Có tiếng nổ lớn vang lên kèm theo tiếng gào rú của mãnh thú. Một Mắt đã trúng đòn vào bên mạn sườn. Con yêu tinh ngã nhào sang một bên khiến cả vùng cỏ cây đổ rạp.

- Con hổ hết phép ma rồi, mọi người mau xông lên gϊếŧ nó trả thù!

Dân bản đã chết quá nửa, số còn lại cũng bị thương nặng. Nhưng khi thấy hổ tinh ngã vật ra đất thì tinh thần mọi người trở nên phấn chấn, gạt hết đau đớn bản thân tung bùa phép tấn công con yêu. Hổ tinh vừa gượng dậy thì bị thêm đòn nữa vào bên bụng. Con hổ gào lên đau đớn, máu bắt đầu rỉ ra từ mép. Tuy nhiên, mắt con ác thú lại long lên sòng sọc. Con hổ gầm lên, càng bị đau lại càng hung hãn, nhảy bổ vào đám người Man cắn xé.

Trong khi dân bản đang mải đối phó với con hổ thì Nhật Duật và cô gái nhỏ tranh thủ bồng bế nhau chạy trốn. Nhạt Duật mấy lần định đặt xuống rồi dìu đi cho dễ nhưng cô gái ôm cổ chàng quá chặt, nhất định không chịu rời. Nhật Duật cố gắng năm lần bảy lượt mà không được nên đành tặc lưỡi, cố sức cõng cô tìm đường chạy.

- Các ngươi đừng hòng trốn! - Một tay thanh niên trong bản đã phát hiện ra đôi nam nữ liền lao tới chặn.

- Mọi người mau lại đây gϊếŧ con bé, trả thù cho những người đã chết. – Nghe thấy tay thanh niên hô, liền có một bọn đông đảo hưởng ứng hằm hè lao tới phía hai người.

Nhật Duật vội vàng đặt cô gái xuống đất rồi tung tràng hạt lên không trung để cản các đạo bùa bắn tới. Lại một lần nữa chàng phải đối đầu với kẻ địch không chỉ đông hơn mà còn biết cả phép thuật. Lần này thậm chí còn cam go hơn lần trước do mọi người đang trong cơn phẫn nộ khi thấy anh em, cha chú bị gϊếŧ hại dã man.

Nhật Duật xoay bên nọ, chắn bên kia nhưng không thể đỡ hết được bùa chú lẫn tên cứng. Có một đạo bùa vượt qua được vòng tràng hạt đen, bay thẳng vào người cô gái nhỏ. Cô gái trong thời khắc cấp bách kịp thời nhận ra nguy hiểm nên lăn mình sang một bên để tránh nhưng đạo bùa cũng đã sượt qua lưng, gây ra vết cháy đen trên áo nàng.

Tiếng thú gầm chợt vang lên đầy đe dọa, sương mù lại xuất hiện dày đặc. Bị sương che mờ mắt, mấy tên đang tấn công hổ tinh bị nó vồ hoặc tát chết ngay tại trận. Chỉ trong nháy mắt thế trận đổi chiều hoàn toàn, hổ tinh phép ma cực thịnh. Đám người xung quanh con tinh vội vã dạt ra không dám tấn công nó nữa. Đánh đuổi được bọn bao vây, hổ tinh liền chạy thẳng tới chỗ Nhật Duật và cô gái nhỏ. Trông nó thân hình to lớn nặng nề nhưng di chuyển rất nhanh, chỉ mấy cú nhảy đã đến nơi. Bọn người quây đánh Nhật Duật tài phép không mấy cao cường, thấy hổ tinh hung hãn lao tới thì tim đập chân run. Chỉ trong nháy mắt ba, bốn tên đã bị vuốt hổ xé xác. Bọn còn lại liền bỏ chạy toán loạn.

Giờ chỉ còn mỗi Nhật Duật đứng chắn giữa con hổ và cô gái. Con tinh đang trong cơn điên cuồng không thèm phân biệt địch ta, há cái mồm đỏ lòm như chậu máu ngoạm về phía chàng. Duật sững sờ đứng im chịu chết, tràng hạt đang bay phía trên cao kịp thu về phòng thủ. Chỉ nghe “cạp” một tiếng hổ tinh đã đớp vào không khí, có bóng người đột ngột bay ra đỡ lấy Nhật Duật nhảy lên ngọn cây đối diện.

Hổ tinh chẳng cần quan tâm đến Duật sống hay chết. Nó ngoạm lấy áo cô gái nhỏ theo cách hổ mẹ cắp hổ con rồi quay mình chạy vào trong rừng. Đám người Man đã kịp trấn tĩnh, vội vã chấn chỉnh đội ngũ đuổi theo.

Người vừa cứu Nhật Duật hóa ra là Vi Mai, nàng mang chàng hạ xuống đất bên cạnh chỗ quan tạo nằm. Vi Ban cũng đáp xuống gần đấy.

- Các người mau cứu con gái tôi, tôi sẽ trả lại vật kia. - Quan tạo cố gắng hướng phía bọn Vi Mai năn nỉ.

Mai cau mày, nói:

- Ông mau kể rõ sự tình mối thù hận này thì chúng tôi mới có thể giúp được.

- Không có thời gian đâu, chúng ta mau đi cứu người trước đã. - Nhật Duật giục giã.

- Không biết rõ sự tình thì không thể giải quyết triệt để sự việc. Vương cứ bình tĩnh, cô gái kia có hổ tinh bảo vệ chưa bị dân bản gϊếŧ ngay đâu. - Mai nói kiên quyết.

Biết khó lòng lay chuyển được sứ giả của phủ Cao Sơn, quan tạo đành dùng chút hơi tàn kể lại.

- Câu chuyện bắt nguồn từ hơn mười lăm năm trước.

* * * * *

Tất cả bắt đầu khi bản Phù Cọp có thầy phục hổ mới, kế thừa thầy phục hổ cũ. Cả bản dốc hết sức lực để tăng cường, bồi dưỡng cho thầy phép mới. Tu luyện theo đường lối phục hổ tuy quyền phép cực lớn nhưng cũng rất khó khăn vì người tu luyện phải biết cách điều khiển linh hồn của con hổ tinh. Mà hổ tinh lại là loại hung hãn nhất trong các loài yêu ma nên thầy phục hổ rất hiếm. Mỗi đời bản Phù Cọp chỉ có duy nhất một thầy phục hổ và cũng chỉ cần có một là đủ xưng hùng xưng bá khắp vùng miền ngược.

Thầy phục hổ mới cần huấn luyện hổ tinh theo đường lối vô cùng dã man là phải liên tục gϊếŧ hại các thầy phép khác để con hổ tinh nhanh chóng tăng cường sức mạnh. Vì thế bản Phù Cọp không ngừng đi gây chiến, phá hủy các bản làng có nhiều thầy phép để huấn luyện hổ tinh và thầy phục hổ mới. Trải qua hơn hai năm, số lượng bản làng bị tan hoang bởi con hổ tinh nhiều không kể xiết.

Tất cả mọi người trong bản này vốn thuộc một chi người Man chuyên luyện bùa phép. Bản làng của mọi người đều bị con hổ tinh mới gϊếŧ hại. Bạc Luông lúc đấy đang là thầy phép dưới trướng phủ Cao Sơn. Khi được tin bản làng bị phá, vợ con đã bị gϊếŧ, Bạc Luông liền tìm cách đánh cắp vật báu của phủ Cao Sơn rồi bỏ trốn. Sau khi rời khỏi Cao Sơn, Bạc Luông tìm kiếm và tập hợp những người sống sót của các bản khác lại, lập một bản không tên với mục đích duy nhất là trả thù bản Phù Cọp cho người thân.

Sau thời gian gây dựng lực lượng, bản mới của Bạc Luông đã lần ra dấu vết của bản Phù Cọp. Bọn họ quyết định cử đội các thầy phép cao tay nhất bất ngờ tấn công Phù Cọp vào đêm tối. Một trận chiến long trời lở đất nổ ra. Tuy bản Phù Cọp bị đánh lén nhưng bản có hai thầy phục hổ tài phép cao cường và dân bản rất nhiều người biết phép thuật nên đội tấn công thất bại thảm bại, bị gϊếŧ gần hết. Lực lượng và sức mạnh của hai bên quá chênh lệch, đến mức khuôn mặt và hình dáng của thầy phục hổ mới mà đội tấn công còn không ai kịp nhìn rõ.

Đội tấn công tuy bị gϊếŧ gần hết nhưng Bạc Luông vẫn kịp thời chạy thoát. Vì vết thương rất nặng nên chạy thêm được nửa ngày đường, chàng kiệt sức ngất đi. Khi Bạc Luông tỉnh lại thì thấy mình ở trong hang đá và có một cô gái trẻ đang chăm sóc, đắp thuốc cho chàng.

Bạc Luông cảm ơn cô gái rồi hỏi thăm tin tức nhưng cô gái không biết gì. Chàng hỏi về thân thế thì cô gái cũng không nói, chỉ cho biết tên mình là Ban Nương. Mấy ngày sau vết thương khỏi hẳn, Bạc Luông tìm đường trở lại bản cũ và mang cô gái theo vì sợ người của bản Phù Cọp tìm đến gϊếŧ hại do cô đã cứu chữa cho chàng.

Khi trở về bản thấy không khí tang thương bao trùm, Bạc Luông khích lệ mọi người và truyền dạy cho đám thanh niên về huyền thuật, nuôi chí tiếp tục báo thù. Một thời gian sau, Bạc Luông được mọi người bầu làm quan tạo mới của bản thay cho quan tạo cũ đã chết trận. Chàng cưới Ban Nương và ít lâu sau nàng sinh được một cô con gái xinh đẹp.

Chuyện đời lắm sự oái oăm, Bạc Luông chưa kịp tìm đến bản Phù Cọp báo thù thì chính bản Phù Cọp lại tìm đến chàng. Bản của Bạc Luông thầy phép cao tay đã chết gần hết nên khi bản Phù Cọp tìm đến mọi người không ai nghĩ là còn hy vọng sống sót. Nhưng lạ lùng thay, quan tạo của bản Phù Cọp cưỡi trên một con hổ già chỉ ra lệnh bắt cả nhà Bạc Luông đem đi còn mọi người trong bản thì bọn Phù Cọp không thèm để ý.

Khi về đến bản Phù Cọp, Bạc Luông mới biết sự thật đau lòng. Đó là người vợ mới của chàng là con gái ruột của quan tạo bản Phù Cọp. Và nàng cũng chính là thầy phục hổ mới, người đã gϊếŧ hại vợ con cũ của Bạc Luông.

Quan tạo của bản Phù Cọp cho dẫn hổ tinh của Ban Nương đến và bắt Nương chính tay gϊếŧ Bạc Luông và con gái. Ban Nương kiên quyết từ chối, quan tạo liền nổi cơn tam bành định xuống tay gϊếŧ hại hai bố con. Ban Nương phần vì thương con yêu chồng, phần cũng đã quá chán ghét cảnh chém gϊếŧ nên cùng hổ tinh của mình chống lại bố ruột và hổ tinh của ông.

Một trận chiến long trời lở đất giữa hai thầy phục hổ diễn ra. Quan tạo và hổ tinh của ông tuy huyền thuật không tệ nhưng Ban Nương và hổ tinh của nàng là trời sinh thần lực, cả hai đều có huyền thuật vượt mọi hiểu biết thông thường về thầy phục hổ. Đặc biệt là Ban Nương còn có khả năng tạo ra sương mờ làm khuất tầm nhìn và che chắn cho hổ tinh của mình.

Quan tạo biết không khuất phục được Ban Nương nên cho hổ tinh quay sang tấn công Bạc Luông và con gái. Ban Nương thấy chồng con bị hiểm nguy thì điên tiết lên không còn biết trời đất gì, nàng sử dụng toàn bộ sức lực để quyết chiến. Trong suốt đêm đó, Ban Nương mở cuộc chém gϊếŧ dã man, gϊếŧ hại toàn bộ bản Phù Cọp. Và cuối cùng, Ban Nương xuống tay với quan tạo và hổ tinh của ông.

Ban Nương tự tay gϊếŧ bố thì vô cùng đau lòng và hối hận. Nàng sử dụng phép thuật cạn kiệt sức lực, lại thêm quá bi thương nên như diều căng đứt dây. Đúng lúc đấy dân bản của Bạc Luông tìm tới. Bọn họ thấy Ban Nương cưỡi trên lưng hổ tinh thì liền gϊếŧ chết nàng. Bạc Luông đã bị trọng thương khi bảo vệ con gái nên không thể ngăn cản. Hổ tinh của Ban Nương trong lúc đang hoang mang vì mất chủ thì bị những người mới đến đánh mù một mắt. Nó liền vội vã quay lưng chạy trốn vào rừng sâu.

Bạc Luông sầu thảm mang con gái cùng dân bản quay về. Mọi người cứ tưởng đã được sống yên bình thì cách nay mấy tháng, Một Mắt mò về bản báo thù.

- Trước đây, tôi đặt tên con gái mình là Bạc Sương. Nhưng sau khi vợ mất, tôi luôn gọi nó là Bạc Nương. Nó tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ khi còn bé nên từ đó lặng lẽ, không bao giờ mở mồm nói một câu.

Quan tạo phun ra ngụm máu tươi. Ông gắng sức lấy từ trong túi vải ra đạo bùa vàng có thêu chữ Triện(1) rồi ném lên không trung. Khi đạo bùa đã treo lơ lửng trên cao, quan tạo đưa tay bắt quyết chỉ vào đạo bùa, miệng lầm rầm đọc. Ngay lập tức các chữ Triện trên đạo bùa phát sáng rồi tụ lại vào nhau. Từ nơi các chữ tụ lại đó, chợt có chiếc hộp gỗ chui ra rồi rơi thẳng xuống lòng quan tạo. Hộp gỗ vừa rơi xuống thì đạo bùa cũng bốc cháy bừng bừng rồi hóa thành tro bay theo cơn gió lạnh.

Quan tạo cầm hộp gỗ lên đưa cho Vi Mai, nói:

- Xin người thay tôi bảo vệ Bạc Nương. Chiếc hộp này tôi lấy cắp từ chỗ phủ Cao Sơn hy vọng có thể luyện thành phép thuật cao thâm để trả thù nhà nhưng bao năm nay vẫn không thể tìm ra bí mật trong hộp. Nay xin giao lại nó cho phủ.

Chỉ thấy trên hộp có một chữ “龍”(Long) lớn khảm trai rất đẹp ngoài ra không có gì khác. Vi Mai khi nhìn thấy chữ “龍” thì mắt ánh lên tia mừng rỡ, nàng cất ngay chiếc hộp vào tay nải đeo bên người.

Vi Ban đột nhiên hỏi quan tạo:

- Vậy người điều khiển yêu hổ lần này là ai? Phải chăng là Bạc Nương con gái ông?

Quan tạo mặc cơn đau dữ dội liên tiếp lắc đầu, nói:

- Tôi nuôi dạy Bạc Nương từ bé, nó không thể là thầy phục hổ được. Còn người điều khiển Một Mắt bây giờ chính là oan hồn của Ban Nương.

- Oan hồn của Ban Nương ư? - Cả ba người bọn Nhật Duật nghe vậy đều kêu lên kinh ngạc.

- Chắc chắn không thể sai, Ban Nương dù đã là oan hồn nhưng khi gặp nàng tôi vẫn nhận ra ngay.

Đúng lúc đấy, tiếng hổ gầm lại vang lên gần bìa rừng.

- Các người mau đi cứu Bạc Nương! - Quan tạo cố sức cầu xin.

Ba người bọn Nhật Duật không nói gì thêm, vội vã quay người chạy về nơi phát ra tiếng gầm.

* * * * *

Bọn Nhật Duật đến nơi thì thấy con hổ tinh đang gầm những tiếng cuối đời. Lũ người vây quanh sợ con thú sắp chết dốc sức cắn càn nên không tiếp tục tấn công. Cô gái nhỏ thì nằm dưới chân hổ tinh, mắt nhắm nghiền.

Một Mắt gầm thêm một tiếng thảm thiết rồi đổ gục xuống. Bọn người bắt đầu reo hò, xông lên định xẻ thịt con thú. Bỗng có thanh dao găm bay tới cắm giữa khoảng đất trước mặt dân bản và hổ tinh. Trông thấy mấy kẻ mới đến, bọn dân bản e dè nói:

- Cao Sơn sứ giả, các người đừng cản bọn tôi báo thù.

Ban và Mai chẳng thèm đáp, liên tục vung gươm lên chém và ném dao găm ra. Bọn dân bản vốn đã bị trọng thương nhiều chỗ lại rất e ngại phủ Cao Sơn, nay thấy hai nàng Ban Mai hùng hổ tấn công thì liền bỏ mặc hổ tinh, ôm đầu chạy trối chết.

Lát sau chỉ còn lại ba người bọn Nhật Duật tại hiện trường. Mọi người đang định lại gần xem xét thì bỗng có làn khí trắng chợt bốc lên từ người con hổ. Làn khí tụ lại, đông đặc dần rồi hóa thành bóng dáng người phụ nữ.

Người phụ nữ quỳ xuống âu yếm vuốt đầu cô gái nhỏ. Rồi một tiếng gào thê lương cất lên, bóng dáng màu trắng từ từ tan biến vào hư vô.

* * * * *

* Chú thích:

(1) Chữ Triện: Một cách viết chữ theo lối đặc biệt để dùng cho bùa chú.