Thần Chiến Triều Trần

Quyển 1 - Chương 5: Hổ tinh

Hai người chạy một lúc tới bìa rừng, nơi có gò đất trống chắn giữa khu rừng và bản thì nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng. Ngồi xổm trên gò đất là thân hình màu vàng với các vệt đen trải dọc khắp người. Con hổ cơ thể to lớn, mồm đỏ lòm với những chiếc răng nanh trắng ởn. Con mắt trái bị chột càng làm tăng vẻ độc ác của nó.

Con hổ bình thản liếʍ lông dưới ánh trăng. Gần chỗ nó ngồi có hai thi thể tả tơi đầy vết máu. Căn cứ theo trang phục thì hai thi thể đó chính là hai gã thuộc hạ chung ca gác với Nhật Duật và Vi Mai.

- Yêu tinh to gan thật. - Mai giận sôi máu, nhanh chóng rút gươm ra.

Tuy tức giận nhưng Mai không lỗ mãng đánh nhau ngay. Con yêu tinh trong khoảng thời gian ngắn đã gϊếŧ hai người mà thần không hay, quỷ không biết chứng tỏ phép thuật của nó rất cao cường.

- Chiêu Văn, vương mau về bản gọi thêm người hỗ trợ! - Vi Mai nói đoạn tung mình nhảy tới, vung gươm xanh chém về phía con hổ.

Hổ tinh dường như cũng biết đường gươm của Mai không tầm thường. Nó thôi ngay thái độ khinh khỉnh lúc đầu, tập trung lực vào chân nhảy sang hướng khác. Con yêu tinh trông có vẻ nặng nề nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Sau khi nó nhảy sang một bên tránh đòn liền lấy lại đà, khom người vồ thẳng về phía Mai. Thế vồ của nó rất mãnh liệt, thân hình to lớn phi tới lẫn tiếng gió rít lại càng tăng thêm phần khủng khϊếp. Vi Mai không hề nao núng. Nàng với một động tác đẹp mắt xoay người tránh khỏi đòn của hổ tinh. Lúc con hổ lao qua, mùi tanh tưởi trên cơ thể nó xộc thẳng vào mũi làm Mai thấy lợm giọng.

Con yêu tinh sau khi vồ trượt thì hạ cả thân hình nặng nề xuống đất gây ra một trận rung động. Nó nhanh nhẹn quay người lại đối diện với Mai. Mắt hổ tinh nheo lại để đánh giá địch thủ. Bấy lâu nay con yêu chỉ cần rình hoặc vồ, sử dụng chưa đến hai chiêu là đã xé xác con mồi tha đi. Bây giờ đối đầu với kẻ mạnh thực sự, nó đang suy tính sử dụng phép thuật khác.

Hổ tinh gầm lên hung tợn. Trên người nó chợt xuất hiện làn khí trắng cuốn quanh trông như lớp lụa mỏng mờ mờ. Mắt con hổ đỏ ngầu, long lên sòng sọc. Bộ lông vàng trên thân nó dựng đứng lên. Hổ tinh lại lao tới Vi Mai, lần này thế tấn công của nó như bão cuốn mưa rơi, như giông tố thượng nguồn. Mai vẫn hoàn toàn bình tĩnh, tay trái bấm quyết, tay phải cầm gươm kéo về sau, chân trái hơi co lên chờ yêu tinh đánh tới.

Con hổ hết vồ lại đớp, tát trái, quật phải, bốn phương tám hướng đều tràn ngập móng vuốt và răng nanh của nó. Vi Mai trước cơn lốc màu vàng hung hãn đó thì lại như một đóa hoa xanh xoay tròn trong bão táp mưa giông. Nàng thân hình yểu điệu, bước chân uyển chuyển vờn xung quanh người hổ tinh. Vũ đạo của nàng thanh thoát, đẹp đẽ như một điệu múa xòe.

Nhật Duật xem một người một yêu quần nhau mà vừa thấy khϊếp hãi, vừa thấy si mê. Yêu thì hung dữ, mạnh mẽ nhưng không kém phần nhanh nhẹn, người thì mỹ lệ, xinh đẹp, động tác lại cực kỳ uyển chuyển. Cả hai cuốn vào nhau như cảnh một cánh hoa trôi nổi trên dòng lũ thượng nguồn. Dù lũ có tàn bạo, vùi dập bao nhiêu nhưng tựu trung cánh hoa vẫn nổi dập dềnh, bình an giữa con nước lớn như muốn trêu ngươi dòng lũ.

Qua thời gian tàn nửa nén hương, lúc này thanh gươm trên tay Vi Mai đã ánh lên sắc xanh rực rỡ. Nàng nhảy ra cách con hổ một quãng rồi hô lớn “Quan Thanh Hiển Linh”, đoạn tung thanh gươm lên không. Thanh gươm bay lên cao, tỏa ra ánh sáng màu lam chói lọi. Luồng ánh sáng đó kéo dài ra như dải lụa rồi một phần uốn lượn, ngóc lên giống đầu của sinh vật sống. Chợt nghe tiếng rít the thé vang lên, luồng sáng màu lam nhạt dần rồi tắt hẳn, ở nơi vốn là thanh gươm lúc trước đã xuất hiện một con rắn xanh. Rắn xanh bay lượn trên không rồi ngoác miệng, nhe đôi răng nanh dài mổ xuống đầu con hổ.

Hổ tinh thấy bị tấn công thì vội vã nhảy tránh. Nhưng con rắn trên không đầy linh hoạt, con hổ nhảy sang Đông thì nó đớp sang Đông, nhảy về phía Tây thì nó lại đớp tới phía Tây. Hổ tinh trước sự linh hoạt của con rắn thì hết cách né tránh, đành gầm to rồi dồn hết khí trắng trên người vào chỗ con rắn mổ xuống hòng cản đòn tấn công của kẻ địch. Con rắn vẫn lao xuống xuyên qua làn khí trắng, hai răng nhọn của nó cắm vào người con hổ nghe “phập” một tiếng. Sau đó là tiếng hổ gào đau đớn, con thú bị cắn ra sức giãy giụa hòng hất một thân ngoắn ngoèo sang bên. Chỉ nghe thấy tiếng “bụp”, con rắn đã hóa thành làn khí màu xanh lam theo lỗ hổng vết cắn ùn ùn trút vào người con hổ. Hổ tinh gào lên thống thiết, cả người nó đổ gục sang một bên, toàn bộ chân trái phía trước nơi bị rắn cắn đã biến thành màu đen sẫm, lờ mờ phía bên trên màu đen còn có làn khí xanh bao phủ.

Hổ tinh tuy bị thương nhưng Vi Mai cũng không thoải mái hơn. Phép thuật của hổ tinh không chỉ nằm ở những miếng vồ, miếng đớp hung dữ mà còn là ở cả luồng khí trắng như dải lụa cuốn trên cơ thể nó. Khi hổ tinh và địch thủ đánh nhau, nếu kẻ địch né tránh được sự tấn công vật chất thì luồng khí trắng sẽ nhân lúc sơ hở mà bất ngờ xâm nhập vào bên trong. Bình thường lúc chiến đấu, huyền lực của Mai chuyển động qua các huyệt đạo trong người, tạo thành chiếc khiên bảo vệ trước mọi luồng khí độc ở bên ngoài. Nhưng vừa rồi khi Mai dùng hết sức lực tung ra chiêu “Quan Thanh Hiển Linh” để gọi ra rắn xanh, vào lúc nàng không chú ý đã có một tia khí trắng trên người con hổ nhân cơ hội đó chui vào trong.

Nhật Duật thấy hổ tinh bị thương thì đang vui mừng nhưng khi nhìn sang Vi Mai mặt trắng bệch thì lại chuyển thành lo lắng. Chàng vội vàng chạy tới đỡ lấy Mai:

- Nàng không sao chứ?

Mai không đáp chỉ lắc đầu. Tuy nàng bị thương không nặng nhưng luồng khí trắng kia rất kỳ lạ. Khí trắng sau khi xâm nhập vào cơ thể như có linh tính, tự động chạy loạn lên khắp nơi, cấu xé các kinh mạch của nàng từ bên trong. Mai biết là cứ để thế này thì không ổn. Nàng đành tập trung huyền lực của bản thân, cố gắng trục xuất khí trắng ra ngoài. Đúng khi đấy Mai nghe thấy Duật hô lớn “cẩn thận” rồi ôm nàng lăn sang một bên.

Thì ra hổ tinh tuy bị thương nặng nhưng vẫn rất hung dữ. Nó nhân lúc Vi Mai đang phân tâm vì luồng khí trắng liền tập tễnh nhảy bằng ba chân lại gần rồi há mồm ra đớp. May mắn cho Mai là Nhật Duật đang đứng bên cạnh, chàng liền kịp thời phản xạ ôm nàng né tránh.

Hai người lăn một vòng trên mặt đất ra xa khỏi chỗ con hổ. Vi Mai bị Nhật Duật ôm cứng, mặt nàng và mặt chàng sát vào nhau. Lăn xong lúc dừng lại, Duật còn nằm đè hẳn lên người Mai.

- Vương… lui ra… - Vi Mai ngượng chín người, mặt mũi đỏ bừng, cố sức đẩy Nhật Duật sang một bên.

Nhật Duật trước tình huống đấy thì lúng túng nói “xin lỗi” đoạn chàng vội vã đứng dậy, sau đó cúi xuống đỡ Vi Mai. Mai đang bị khí độc trong người hành hạ, thấy Nhật Duật kéo mình lên thì định phản ứng nhưng nàng lực bất tòng tâm, cả người bất chợt mềm nhũn ngã vào lòng Nhật Duật. Chiêu Văn Vương thấy vậy biết nàng bị thương nặng nên mặc kệ thái độ vùng vằng của mỹ nhân, kiên quyết choàng tay qua vai đỡ lấy người nàng.

Đúng lúc này con hổ tinh gầm lớn, khí trắng trên người nó tụ lại lan xuống chỗ cái chân bị thương. Khí xanh trên chân gặp khí trắng thì bị chặn đứng rồi đẩy lùi dần dần xuống dưới. Khí xanh bị đẩy tới đâu, màu đen trên chân con hổ biến mất tới đó.

Vi Mai trông thấy cảnh đấy thì vội vã đưa tay lên bắt quyết rồi niệm chú. Khí xanh được nàng hỗ trợ tràn lên, đẩy lùi khí trắng. Nhưng con hổ tinh nào dễ đầu hàng thế, nó ưỡn người tập trung dồn khí trắng xuống dưới đánh nhau với khí xanh. Hai luồng khí xanh, trắng đánh nhau quyết liệt được một lúc thì đám khí độc trong người Mai bất chợt quấy nhiễu. Nàng đành vội vã ngồi bệt xuống đất tập trung sức lực chống trả khí độc, không bắt quyết niệm chú hỗ trợ khí xanh được nữa. Khí xanh thiếu đi sự trợ giúp nhanh chóng yếu thế, bị khí trắng của con hồ đẩy lùi. Chỉ nghe “xì ì ì…” một tiếng, làn khí xanh trên chân trái con hổ đã bị khí trắng ép bay hết ra bên ngoài. Khí xanh thoát ra liền tràn tới chỗ Mai rồi cuộn lại hóa thành gươm Thanh Bạch, rơi xuống đất ngay trước mặt nàng.

Hổ tinh gầm lên một tiếng long trời lở đất, cái chân trước bên trái của nó vốn bị khí xanh làm liệt giờ đã cử động được. Con hổ tuy chưa thật sự lành lặn nhưng thừa sức lực để xé xác hai kẻ thù trước mặt.

Vi Mai thấy tình hình trở nên nguy hiểm thì vội vã ép khí độc ra ngoài. Nhưng nàng càng vội thì hiệu quả càng thấp, hơn nữa luồng khí độc lại vô cùng tinh ranh, cố gắng chạy loạn lên trong người nàng để kéo dài thời gian.

- Yêu tinh kia, có giỏi thì đánh nhau với ta đây này. – Nhật Duật biết Mai đang tập trung trị thương, liền vung gươm lên hươ trước mặt con hổ để phân tán sự chú ý của nó.

Con hổ thấy có kẻ thách thức thì nổi điên, giơ cái chân bị thương vừa khỏi lên tát về phía Nhật Duật. Duật thấy con thú tấn công liền vội vã nhảy tránh sang chỗ khác nhằm lôi kéo con hổ ra xa khỏi Mai. Con hổ quay đầu, định đuổi theo Nhật Duật thì bất chợt đám khí trắng trên người nó phát ra một tiếng thét chói tai. Tiếng thét là giọng phụ nữ nhưng lại đầy quyền uy. Con hổ nghe thấy tiếng thét thì không đếm xỉa gì đến Nhật Duật nữa, con mắt vàng khè trừng trừng nhìn về phía Mai.

Chiêu Văn Vương biết tiếng thét kia đã ra lệnh cho hổ tinh phải gϊếŧ Mai lúc nàng còn đang trị thương. Trước tình thế nguy ngập, chàng đành liều chết cầm gươm nhảy tới, đâm mạnh vào bên sườn con hổ. Nhật Duật vốn luyện tập võ công từ bé, cả ngoại công lẫn nội công đều thuộc loại thượng thừa. Một gươm của chàng đâm vào người con thú đầy đủ cả khí và lực, vốn tưởng rằng có thể cắm sâu vào thân thể dữ dằn kia đến lút cán. Ai ngờ gươm đâm ra như đυ.ng phải tảng đá cứng, chỉ có phần nhỏ mũi gươm là cắm được vào người con yêu.

Tuy thế con hổ vẫn bị đau, gầm lên long trời lở đất. Con thú theo phản xạ quờ chân trước về phía sau để tấn công kẻ đánh lén. Nhật Duật vội vàng buông gươm né tránh, nhưng con hổ ra đòn quá nhanh, một bên vai chàng vẫn bị vuốt thú cào trúng. Nhật Duật trúng đòn ngã ra, chàng bèn thuận thế lăn mấy vòng ra xa khỏi chỗ con thú. Về phần con hổ thì lúc này nó đã nổi điên thực sự. Con thú không thèm để ý đến Vi Mai nữa mà gầm lên hung dữ rồi quay đầu đuổi theo Nhật Duật. Nó quyết tâm xé xác kẻ đánh lén ra thành từng mảnh nhỏ.

Chiêu Văn Vương nằm trên mặt đất, thanh gươm phòng thân đã bị con thú đánh văng ra xa. Khi thấy hổ tinh lao tới, Nhật Duật vội vã rút từ trong người ra tràng hạt màu đen ném thẳng vào mặt nó. Con hổ tinh bị ném trúng thì bất ngờ gào lên đau đớn, cả thân hình to lớn quằn quại lăn sang một bên. Còn Tống Thiết Phật Châu thì bay lên cao tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, từ trong ánh sáng như phảng phất có tiếng tụng kinh niệm Phật.

Con hổ tinh lúc này đã đứng dậy lại được. Trên miệng nó có một vết bỏng lớn chắc do ánh sáng từ tràng hạt đốt phải. Nhật Duật thấy Tống Thiết Phật Châu làm cho hổ tinh bị thương thì mừng rỡ, giơ tay ra hiệu cho tràng hạt tấn công con yêu quái. Tống Thiết Phật Châu tỏa ra ánh sáng nóng bóng, từ trên cao bay thẳng xuống đầu hổ tinh. Con hổ biết tràng hạt lợi hại nên vội vàng nhảy tránh.

Đúng lúc này chợt có tiếng hét to:

- Yêu tinh mau chịu chết.

Cùng với tiếng hét là tiếng gió rít, một thanh dao găm bay trong không trung hóa thành rắn đen, nhằm hướng hổ tinh mà mổ tới.

Con hổ tuy bị bỏng miệng vô cùng đau rát nhưng phản xạ vẫn còn rất tốt. Khi thấy rắn đen bay gần tới nơi, con hổ mới chồm cả thân trước lên, lấy cái chân còn lành lặn tát vào con rắn. Rắn đen trúng đòn bay sang một bên hóa lại thành dao găm rơi xuống đất.

Đúng lúc đó có rừng đuốc lập lòa ùn ùn tiến tới. Hóa ra lũ người Man trong bản nghe tiếng ồn ào liền kéo nhau ra xem xét. Bọn họ nhìn thấy con hổ thì hô hào ầm ĩ:

- Con yêu tinh đang bị thương. Mọi người nhanh lên, mau tập trung lại đây gϊếŧ nó!

Hổ tinh nhìn thấy đám người thì biết tình hình đã trở nên nguy cấp. Nó gầm lên rung chuyển đất trời. Tiếng gầm vừa dứt thì đám khí trắng trên người con hổ bỗng nổi lên cuồn cuộn. Từ trong đám khí phát ra tiếng đàn bà kêu khóc rất kỳ lạ. Tiếng khóc ai oán, nức nở, rồi lại trở thành phẫn uất. Tiếng khóc càng lúc càng to, xen lẫn cả các tràng gào thét. Cùng với tiếng khóc, khí trắng trên người hổ dày lên rất nhanh, sau đó tràn xuống mặt đất biến thành một màn sương đυ.c.

Đoàn người vừa tới tuy đông đảo nhưng lúc trước thì bị tiếng khóc quấy nhiễu, khi sau lại bị màn sương che mắt, tới lúc quang cảnh rõ ràng hơn thì con hổ đã không cánh mà bay.

* * * * *