Cố Khải ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán của cô, "Không có việc gì đâu, sẽ đỡ đau nhanh thôi."
"Có thật không?"
"Ừm." Cố Khải nói: " Ông xã đã bao giờ lừa An An chưa?"
Cố cầm thú nào đó mặt không đỏ tim không run mà tiếp tục nói dối lấp liếʍ cho qua truyện.
Ngôn An nhìn lấy anh, " Vậy bệnh của anh đã đỡ chưa?"
Chỉ cần là vì anh, cô cảm thấy mình có chịu đau thêm một chút, cũng có thể nhịn được
Cố Khải nói: "Khá hơn một chút rồi, nhưng mà lần sau có thể tái bệnh."
"Có An ở đây." Ngôn An nhìn lấy anh, dũng cảm nói.
Cố Khải nhìn thấy bộ dạng thấy chết không sờn của cô, cười nói " Em không sợ đau sao?"
" An sợ anh bị bệnh." Ngôn An vẫn rất lo lắng nói: "Nếu anh bị bệnh thì sẽ không ở bên An nữa, An nhớ anh lắm."
Cô đã từng đợi anh đến mấy năm, cứ chờ mãi chờ mãi mà không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Những lời này của cô làm cho một người đàn ông mạnh mẽ người Cố Khải thấy cay cay sống mũi.
Anh cầm tay cô, bảo đảm nói: "Sau này, ngày nào anh cũng sẽ ở bên cạnh An An."
Nhớ tới mấy năm mình không ở bên cạnh cô kia, mỗi lần như vậy anh đều hối hận muốn chết, hối hận chính mình không có đi tìm cô sớm hơn, cũng bởi vì như vậy, Cố tổng đối với Diệp Phồn Tinh mới rất là cảm kích.
Chỉ cần là Diệp Phồn Tinh chỗ cần hỗ trợ, anh đều sẽ tận lực giúp một tay.
Những lời này làm cho Ngôn An rất vui vẻ, thỏa mãn hôn lên mặt của anh một cái, " Vâng ạ."
-
Lúc Diệp Phồn Tinh mang thai đến tháng thứ năm, bụng đã lớn lên rất nhiều.
Tô Tề tới nhà riêng thăm cô, hai người ở trong sân, một bên tản bộ, một bên đàm luận chuyện công việc.
Mật trả 15 chương trong hôm nay luôn nhé!
Mọi người nhớ bỏ phiếu cho truyện nhiều nhiều nha!