Phó Cảnh Ngộ ở trong quân đội nhiều năm, chỉ cần đứng trước mặt người khác thôi đã làm người đối diện cảm thấy mình nhỏ bé, tự ti trước anh.
Lúc trước anh ở trong mắt Tô Lâm Hoan, là vị thần cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Lúc trước cô ta là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ thôi đã lấy làm kiêu ngạo lắm rồi.
Tô Lâm Hoan hôm nay tới đây, chính là muốn cảnh cáo Phó Cảnh Ngộ, đừng ở sau lưng phá rối quan hệ của cô tavà Ngôn Triết.
Vậy mà giờ phút này, nghe được anh nói, anh sẽ gọi điện thoại cho Ngôn Triết, thậm chí còn giúp cô ta khuyên Ngôn Triết, nhưng cô ta một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
Cô ta sửng sốt một hồi, còn muốn nói điều gì, chưa kịp mở miệng, đã thấy Phó Cảnh Ngộ ôm bả vai của Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài.
Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn lấy một màn này, có một loại cảm giác hả hê không nói thành lời.
Phó Cảnh Ngộ để lại xe lăn ở chỗ này, Tưởng Sâm đi tới, phụ trách đem xe lăn đi, trước khi đi còn nhìn Tô Lâm Hoan một cái, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Lâu như vậy rồi, Tưởng Sâm mới có cảm giác vui vẻ giống như giờ phút này, nhìn thấy Tô Lâm Hoan như thế, trong lòng lại thoải mái vô cùng.
Quả thực là cảm giác niềm vui tràn trề.
Tô Lâm Hoan hiện tại cảm giác mặt mình bị đánh đến tê liệt cơ mặt rồi.
Trong thang máy chỉ có Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, len lén đánh giá Phó Cảnh Ngộ.
Anh ăn mặc âu phục màu đen, so với lúc ngồi trên xe lăn, càng dụ hoặc mê người hơn.
Anh rất an tĩnh, biểu tình trên mặt cũng rất ung dung, phảng phất như thể người mới vừa bị Tô Lâm Hoan xỉ vả không phải là anh vậy.
Anh vốn là người đàn ông trầm ổn như vậy, sẽ không đôi co với ai bao giờ.
Bởi vì anh biết không có cái gì, so với dùng sự thực nói chuyện có sức thuyết phục hơn.
Dưới cửa nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm rồi, bình thường Phó Cảnh Ngộ đều là ngồi xe lăn đi lại, lên xuống xe đều cần người hỗ trợ.
Làm sao chỉ qua thời gian một bữa cơm, Phó tổng lại đứng lên rồi hả?
Gặp ma giữa ban ngày rồi!
-
Tô Lâm Hoan vẫn còn ngồi mất hồn ở chỗ đó, bọn họ đều đã đi rồi, nhưng cô ta còn chưa đi.
Nhớ tới bộ dáng nói chuyện mới vừa rồi của Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt và ngữ khí của anh bình tĩnh như vậy, làm cho cô ta trong nháy mắt cảm giác bản thân mình... Mất hết mặt mũi rồi.
Cô ta làm sao lường được anh đã hồi phục?
Sớm biết như vậy, ban đầu cô ta...
Nhất là nhớ tới lúc mình vừa trở về, ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ nói những lời cao ngạo kia, cô ta hận bản thân mình tới tím cả ruột gan.
Cô ta vốn nghĩ, Phó Cảnh Ngộ đời này không đứng lên nổi, mình lại không cần nhờ và cái gì vào anh,nên muốn nói cái gì liền nói đó.
Nhưng mà, anh đã trở về làm Phó Cảnh Ngộ của trước đây.
Anh là từng là người cô ta thích nhất, sùng bái nhất, là người đàn ông ưu tú nhất ở trong mắt cô ta...
Tô Lâm Hoan bụm mặt, nhất thời có một loại cảm giác như đầu óc muốn nổ tung.
Cô ta cứ ngồi đó không đi, nhân viên phục vụ thấy vậy đi tới, "chào cô, xin hỏi cô có muốn dùng thêm gì nữa không?"
Mọi người đều cảm thấy Tô Lâm Hoan là lạ, cũng không biết rốt cuộc có nên dọn bàn ăn xuống hay không.
Tô Lâm Hoan nghe xong, lúc này mới đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn.
Khi về đến nhà, cả người vẫn còn chìm trong khϊếp sợ, có chút choáng váng gọi cho Khuất Ngọc Thanh.
Cũng không lâu lắm, Khuất Ngọc Thanh tới nhà họ Tô, thấy Tô Lâm Hoan ngồi ở trên ghế sa lon, không hiểu hỏi: "Cậu sao thế?"
Bình thường Tô Lâm Hoan đều luôn là người bình tĩnh nhất, nhưng mà hôm nay nhìn qua, thật giống như có gì không đúng.
Khuất Ngọc Thanh sờ trán của Tô Lâm Hoan hỏi, "Bị bệnh à?"
Tô Lâm Hoan nắm lấy tay Khuất Ngọc Thanh, giọng ảo não: "Mình tự chơi chết mình rồi."
hiện tại cô ta thật sự muốn bóp chết chính mình.
Cho tới bây giờ không có cảm giác mình từng đần giống như bây giờ!
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!