Diệp Phồn Tinh đăng bài viết hôm nay lên Facebook, đứng lên, giải quyết xong chuyện đại sự này, cảm giác một thân ung dung, đi về phía Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, nghe Diệp Phồn Tinh nói chuyện, thản nhiên đáp một tiếng.
"Anh đang làm gì mà chăm chú thế?" Thấy anh khác thường nhìn chằm chằm điện thoại di động, Diệp Phồn Tinh tò mò đi tới bên cạnh anh.
Bình thường anh ghét nhất là nghịch điện thoại cơ mà?
Kết quả, cái này nhìn một cái, làm cho cô kinh ngạc trợn to hai mắt, Phó Cảnh Ngộ lại... Đang chơi game!
Hơn nữa còn là game hôm nay bọn Cố Vũ Trạch chơi.
Cái này làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhìn anh không chớp mắt, trực giác của cô không có sai, hôm nay nhìn lúc anh thấy Cố Vũ Trạch cứu cô, quả nhiên... Đã để ở trong lòng!
-
Sáng hôm sau, Cố Vũ Trạch thức dậy, chuẩn bị đi ra cửa đi học,lại thấy Diệp Phồn Tinh. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, thật đơn giản, nhưng trong đáy mắt lại như có ánh ban mai.
Bộ dáng này của cô khác hẳn bộ dáng hắn nhìn thấy hai ngày trước,lúc đó thần sắc cô giống như đóa hoa sắp khô héo,nhưng hiện tại cô lại tràn đầy sức sống như mầm cây sau mưa.
Diệp Phồn Tinh đi về phía trước, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đứng chặn ở trước mặt mình, khó hiểu nhìn hắn, "cậu làm gì vậy?"
Cố Vũ Trạch nhìn gương mặt trắng noãn nhỏ nhắn của cô, "mợ không sao chứ?"
"Tôi thì có thể có chuyện gì?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy kỳ quái.
"Mấy hôm trước nhìn mợ có vẻ không vui." Cố Vũ Trạch nhìn chằm chằm ánh mắt của cô,đôi mắt của cô trong suốt, làm cho cô càng trở nên mỹ lệ mê người hơn.
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới, Cố Vũ Trạch lại còn để ý như thế.
Chẳng lẽ hai ngày trước,tâm trạng của cô thật sự rõ ràng như vậy?
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Diệp Phồn Tinh lãnh đạm nhìn hắn một cái, đi ra ngoài.
Cô theo thói quen mỗi ngày đều ngồi xe buýt đi học.
điểm xe buýt này, người thật nhiều, Diệp Phồn Tinh mới vừa chen lên xe, liền thấy Cố Vũ Trạch cũng đi theo lên xe.
"..." Bình thường hắn đều là ngồi xe hoặc là đón xe đi học, còn chưa từng thấy hắn ngồi xe buýt.
Diệp Phồn Tinh nhìn người đứng ở trước mắt mình, cao hơn mình một cái đầu, "cậu muốn chết à?"
Nếu để cho Phó Cảnh Ngộ biết Cố Vũ Trạch đi theo cô, hắn chết thế nào cũng không biết.
Cố Vũ Trạch lãnh đạm nhìn một cái,cỗeNơi này của nhà mợ sao? Tại sao có thể đi, tôi lại không thể đi?"
"..."
Đến trường học, từ xe buýt xuống. Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Có Vũ Trạch còn đi theo sau lưng mình, chủ động gọi hắn lại, "Cố Vũ Trạch."
Cố Vũ Trạch ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, "Làm sao?"
"Cậu không phải là đang ghen tỵ Cảnh Ngộ tốt với tôi, muốn cướp chồng tôi đấy chứ?"
Cố Vũ Trạch cứng đờ, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, hôm nay không có mặt trời, nhưng gương mặt của cô lại như ánh mặt trời rực rỡ nhất. Qua mấy giây, hắn đáp một tiếng, "Ừm."
Hắn thừa nhận!
Hắn lại có thể thừa nhận thật, thừa nhận một chuyện hắn chưa từng nghĩ tới!
Diệp Phồn Tinh bị đứng hình, từ trước tới giờ chưa từng thấy có người làm "Tiểu tam" còn tự tin như vậy.
Hai người đi tới cổng trường, vừa vặn đυ.ng phải Triệu Gia Kỳ từ trên xe bước xuống.
Thấy Cố Vũ Trạch cùng Diệp Phồn Tinh không để ý đến cô ta, cô ta chủ động mở miệng, "Tinh Tinh."
Diệp Phồn Tinh không thèm nhìn cô ta.
Triệu Gia Kỳ rất nhanh liền mặt dầy chạy tới, đi theo bước chân của Diệp Phồn Tinh, thuận tiện nhìn một cái người bên cạnh.
"Hai người cùng đi học sao?"
Diệp Phồn Tinh ngữ khí lạnh lùng, "Nếu như tôi nói phải, có phải cô lại muốn chiếu cáo thiên hạ không?"
Triệu Gia Kỳ nói: "mình là loại người như vậy sao? Cũng chỉ là quan tâm hai người mà thôi. Tinh Tinh, mặc dù mình lúc đầu không đúng, làm hại hai người chia tay, nhưng mà cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như không có mình, cậu có thể gả cho chú Phó được hạnh phúc như ngày hôm nay sao?"
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!