Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 230: Chuyển tới nhà mới

Diệp Phồn Tinh cầm tay Phó Cảnh Ngộ, ngón tay của cô rất nhỏ, lòng bàn tay mềm nhũn dán vào mu bàn tay của anh, ôn nhu nói: "anh Tưởng tới đón tôi là được rồi, chú tới làm gì? Xa như vậy thật cực khổ."

Từ nhà họ Phó đến đây cũng phải ngồi tiếng rưỡi, nếu tắc đường còn lâu hơn nữa.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Không sao, chỉ là muốn mang em tới một nơi."

Từ Nơi này đến biệt thự Giang Phủ cũng rất gần, rất nhanh liền có thể tới.

Ban đầu chọn nơi này làm nhà tân hôn, cũng là xem xét đến Diệp Phồn Tinh phải đi học, nên chọn nơi gần trường một chút.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cầm tay anh, đặt ở trên đầu gối, giống như cầm thứ gì quan trọng. Hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Chúng ta đi nơi nào vậy?"

Thoạt nhìn không giống như là đường về nhà.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Đi xem nhà."

"À?" Diệp Phồn Tinh khó hiểu nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, anh đã có nhà ở rồi, còn đi xem nhà?

Phó Cảnh Ngộ thấy cô kinh ngạc, giải thích: "em quên lần trước mẹ em đến nhà, nói muốn nhà Tân hôn rồi hả?"

Nghĩ đến Diệp Mẫu, Diệp Phồn Tinh cảm giác rất áp lực, "Mẹ tôi nói bừa thôi, chú đừng để trong lòng."

Cô lấy Phó Cảnh Ngộ không phải là vì nhà ở.

Phó Cảnh Ngộ nhìn tay mình bị Diệp Phồn Tinh cầm thật chặt, trở tay nắm chặt tay cô, "Coi như mẹ em không nói, cái này cũng phải chuẩn bị."

"..."

Đến biệt thự Giang Phủ, Tưởng Sâm lái xe, đi vào bên trong, đi rất lâu, mới đến cửa biệt thự.

Nơi này thiết kế tách biệt, có hồ bơi, lại gần bờ sông, phong cảnh rất thanh bình. Mặc dù ở giữa trung tâm thành phố nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng trong lành.

Vì để cho Phó Cảnh Ngộ thuận tiện đi lại, bên trong còn trang bị thang máy.

Phó Cảnh Ngộ ở dưới, để cho Tưởng Sâm dẫn Diệp Phồn Tinh đi lên nhìn. Tưởng Sâm đi ở phía trước, cùng Diệp Phồn Tinh giới thiệu: "Sau này cô cứ về nơi này, nơi này khá gần trường học của cô."

Cũng không cần giống như bây giờ, chỉ có cuối tuần, mới có thể cùng Phó Cảnh Ngộ gặp mặt.

Diệp Phồn Tinh hỏi: "chú Phó cũng sẽ dọn tới nơi này sao?"

"Đúng thế." Xế chiều hôm nay, bọn họ đã dọn tới, bất quá những thứ kia, vốn là cũng chuẩn bị đầy đủ hết, cũng không cần mang nhiều đồ đạc qua.

Diệp Phồn Tinh nhìn một vòng, phát hiện chỗ này còn có đàn dương cầm. Tưởng Sâm đi tới cạnh giới thiệu: "Đây là Phó tiên sinh đặc biệt mua vì cô, sau này cô lúc nào cũng có thể học đàn, đàn này là hoàn toàn thuộc về cô."

Hơn nữa chiếc đàn dương cầm này, là Phó Cảnh Ngộ đặc biệt sưu tập, không phải có tiền là có thể mua được.

Sau này chỗ này chính là nhà của cô và anh, thứ gì tốt nhất có thể cho Diệp Phồn Tinh anh đều sẽ cho.

"..." Diệp Phồn Tinh căn bản không nghĩ tới, mình chẳng qua là tùy tiện nói với Phó Cảnh Ngộ muốn học dương cầm anh liền thật sự mua cho cô một chiếc dương cầm.

Cô không dám tin nhìn chiếc dương cầm"Tôi có thể đàn thử không?"

Tưởng Sâm cười một tiếng, nói: "Dĩ nhiên, đây là của phu nhân, phu nhân có thể tùy ý sử dụng."

Diệp Phồn Tinh đi tới, rất sợ mồ hôi trên tay mình ở phía trên lưu lại vết tích, xoa xoa tay, mới dám đi vuốt ve phím đàn.

Tưởng Sâm xuống nhà trước, để Diệp Phồn Tinh ở trên tầng.

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở dưới, nhìn Tưởng Sâm, hỏi: "sao rồi?"

Trong mắt của anh, mang theo mơ hồ mong đợi, cùng từng chút khẩn trương, giống như là đang lo lắng Diệp Phồn Tinh sẽ không thích nơi này.

Sữa biết mn có phiếu mà không thèm bỏ cho sữa đấy nhé, một ngày có ít nhất 10k lượt đọc, nhưng chỉ có 30 phiếu và 60 like

Đây là động lực mn dành cho sữa sao?

Vậy nên, đừng hỏi tại sao Sữa ra chương mới chậm thế, con người chỉ cố gắng khi họ biết mình đang phấn đấu vì cái gì thôi!