"Triệu Gia Kỳ." Hồ Tiểu Tri nói: "cậu nói chuyện thật là quá đáng!"
Triệu Gia Kỳ liếc Hồ Tiểu Tri một cái, "Tôi quá đáng như thế nào hả? Tôi có nói sai sao? Mặc kệ là cậu, hay là Diệp Phồn Tinh, giống như các người, loại người thấp kém chỉ để người khác chà đạp dưới chân, trừ thành tích tốt một chút, còn có gì có thể so sánh với tôu, đời này cũng đừng mong có thể thay đổi được số mệnh của mình, vẫn là nên sớm bỏ ý định đi."
"Cậu..." Mặc dù cảm thấy Triệu Gia Kỳ nói rất có lý, nhưng Hồ Tiểu Tri vẫn là giận đến giương tay lên.
Triệu Gia Kỳ nhìn lấy Hồ Tiểu Tri, không thèm tránh, "cô dám đánh tôi à!"
Cô ta biết, Hồ Tiểu Tri lá gan nhỏ như thế, không dám cùng mình động thủ.
Hơn nữa trong trường học đánh nhau, nghiêm trọng, sẽ bị trực tiếp đuổi học.
Hồ Tiểu Tri nhìn lấy Triệu Gia Kỳ tràn đầy căm ghét. Diệp Phồn Tinh giơ tay lên, cầm cổ tay của Hồ Tiểu Tri, cố gắng để cho Hồ Tiểu Tri tỉnh táo lại, "Chúng ta đi về trước đi."
"Tức chết mình rồi!" Mãi cho đến cửa kí túc xá, Hồ Tiểu Tri khẩu khí kia đều không có tiêu, "Tại sao người như cô ta, vừa xinh đẹp lại vừa giàu có cơ chứ? Thật là không công bằng."
Diệp Phồn Tinh đi ở phía trước, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện. Hồ Tiểu Tri nhìn lấy cô, "Tinh Tinh... Cậu đối với bản thân mình có lòng tin không?"
Diệp Phồn Tinh không có trả lời.
Cô mấy ngày nay, đang cố gắng luyện hát bài "Chấp nhận".
Nhưng mà, nhìn Triệu Gia Kỳ biểu diễn, cô lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Bởi vì quá nổi tiếng, cho nên bây giờ bài hát này, mọi người đều đang hát, coi như cô hát hay hơn nữa, đối với mọi người mà nói, cũng sẽ nghĩ: bài này tôi cũng biết hát.
Đến tối, Lâm Vi giúp Diệp Phồn Tinh trang điểm.
Lâm Vi mặc dù khá xinh đẹp, nhưng đối với mấy cái này không có hứng thú gì.
Cô ấy giúp Diệp Phồn Tinh hóa trang, "cậu xác định cậu muốn trang điểm đậm như thế này?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy mình ở trong gương, đối với cái gương mặt đã được hóa trang rất hài lòng.
Hồ Tiểu Tri từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh hóa trang như vậy, nói khoa trương: "Tinh Tinh, sao cậu lại hóa trang thành như thế này? Lâm Vi, cậu không bảo cậu ấy sao?"
Lâm Vi nhìn Hồ Tiểu Tri một cái, không có giải thích.
Hồ Tiểu Tri nhìn lấy thời gian, nói: "Chờ tiết mục bây giờ kết thúc, đến Tinh Tinh rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại lần nữa hóa trang cũng không kịp nữa rồi."
Cô ta gấp muốn chết.
Có thể là bởi vì Triệu Gia Kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho nên cô ta hiện tại đặc biệt hy vọng Diệp Phồn Tinh có thể giành được giải, để cho Triệu Gia Kỳ không thể kiêu ngạo như vậy nữa.
Diệp Phồn Tinh đứng lên, "Tốt vô cùng, không cần."
Cô đứng lên, cầm son lên,tô thêm vào môi mình.
Diệp Phồn Tinh bình thường trừ lúc đi làm thêm, đều rất ít khi trang điểm, bây giờ nhìn cô như vậy, phảng phất biến thành một người khác.
Tiết mục trên sân khấu kết thúc, bên ngoài truyền tới tiếng MC giới thiệu chương trình: "Tiếp theo chúng ta hãy cùng đón xem tiết mục của bạn Diệp Phồn Tinh, tiết mục có tên《 Thiên thần bóng tối 》."
"Ồ." Hồ Tiểu Tri nghe được tên tiết mục, một mặt mộng bức, buổi chiều diễn tập thời điểm, Diệp Phồn Tinh hát không phải là cái này.
Làm sao hết lần này tới lần khác vào lúc này, còn thay đổi?
Thật là buồn bực chết rồi.
Hồ Tiểu Tri gấp muốn chết, Diệp Phồn Tinh cũng đã lên sân khấu.
Trên người cô mặc một bộ váy màu đen, phối hợp với hóa trang, ở trên sân khấu, có một loại cảm giác thần bí.
Trên sân khấu nhạc đệm vang lên, là 《 thiên thần bóng tối 》, Diệp Phồn Tinh một chút cũng không có hốt hoảng, đứng ở nơi đó, cả người đã đắm chìm trong âm nhạc.
Like và bỏ phiếu cho Sữa để đọc chương tiếp theo ngay nào!