Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 130: Bọn họ chia phòng ngủ

Phó Linh Lung cười một tiếng, "nó chính là như vậy, tình hình thân thể của mình, cũng chưa bao giờ cùng người nhà nói. Không nghĩ tới nó liền em cũng không chịu nói cho."

Diệp Phồn Tinh mới vừa từ bên ngoài trở lại, nóng chết người, uống một hớp trà chanh, thoải mái tiến vào đáy lòng.

Cô lúc này mới nhìn về phía Phó Linh Lung, "chị gọi em tới, là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Không phải là chuyện của chú Phó nhà em sao?" Phó Linh Lung nói: "Muốn hỏi em một chút, bất quá em không biết liền coi như xong."

"Chú ấy cũng không phải chuyện gì cũng nói với em." Diệp Phồn Tinh biết, Phó Cảnh Ngộ đối với cô cũng không tính có bao nhiêu tín nhiệm, hoặc có lẽ là, anh không tin bất luận kẻ nào.

Giống như anh thứ người như vậy, rất khó đi tin tưởng một người, cũng rất bình thường.

"Không có việc gì. Nó cứ như vậy, thói quen là tốt rồi. Đúng rồi..." Phó Linh Lung nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "sức khỏe của nó có khá chút nào không?"

Diệp Phồn Tinh không hiểu, nhìn lấy Phó Linh Lung.

Phó Linh Lung nói: "chị nghe dì Ngô nói, hai người các em bình thường đều là tách ra ngủ, đúng không?"

Vừa nhắc tới cái vấn đề này, Diệp Phồn Tinh liền có một loại dự cảm xấu, chị ấy lại muốn nói gì đây.

Nhưng cô vẫn là thành thực mà trả lời nói: "đúng ạ."

"Vậy... Cảnh Ngộ bình thường đối với em... Liền không có yêu cầu phương diện kia sao?" Phó Linh Lung hỏi đến rất nghiêm túc.

Chị trước từng đề cập với Diệp Phồn Tinh một lần, hiện tại càng không kiêng kị rồi.

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Linh Lung, cảm thấy có chút lúng túng, "Không có."

Cô lý giải Phó Linh Lung hy vọng Phó Cảnh Ngộ khá hơn tâm tình, nhưng là anh cùng với cô đều là chia phòng ngủ, làm sao có thể sẽ đối với cô có yêu cầu kỳ quái?

Hơn nữa, anhc rõ ràng so với cô còn xấu hổ có được không?

Phó Linh Lung nói: "Ai, để cho nó uống thuốc nó cũng không uống, em nghĩ một chút biện pháp đi."

"Em?" Đột nhiên nhận được một cái như vậy nhiệm vụ nặng nề, Diệp Phồn Tinh có chút hoảng.

Phó Linh Lung theo bên cạnh níu qua một chút, "chị mua cho em ít sách, em lấy về nghiên cứu một chút."

"Sách?" Diệp Phồn Tinh nói: "Sách gì?"

"Em trở về xem một chút đi." Hiển nhiên không phải là thuận lợi ở chỗ này nhìn sách.

Diệp Phồn Tinh cùng Phó Linh Lung ngồi hơn một tiếng mới trở về, trên đường lại Vân Trương Tâm Dao nơi đó thương lượng một hồi ngày mai chuyện công việc, mới về nhà.

Sách xách trở lại thả ở trên ghế sa lon, cô cũng không để ở trong lòng, quá nóng, đi tắm.

Cô lúc đi ra ngoài, Phó Cảnh Ngộ đã trở về tới rồi.

Ạn ngồi ở trên ghế sa lon, đúng dịp thấy cái túi kia, mở ra xem, "Đây là cái gì?"

Diệp Phồn Tinh mặc đồ ở nhà, đi ra, nhìn thấy cái kia mấy cuốn sách tên sách, lúc này mặt liền nóng lên, cái gì " làm thế nào để cho ông xã hứng khởi ", "Tình thú", cái gì mà 《làm sao để vợ chồng hòa hợp 》...

Mẹ ơi, chị ấy tại sao như vậy a! Cho cô đều là sách như vậy.

Phó Cảnh Ngộ hiển nhiên cũng nhìn thấy tiêu đề, biểu tình trở nên phức tạp.

Biết Diệp Phồn Tinh thích xem sách, không nghĩ tới cô lại thích xem loại sách này?

Anh nhìn về Diệp Phồn Tinh, "Không nghĩ tới em còn thích cả loại sách này."

Diệp Phồn Tinh quẫn bách mà qua tới, muốn đem sách cầm đi, "Đều là chị linh lung cho. Không phải là của tôi!"

Phó Cảnh Ngộ giơ tay lên một cái, Diệp Phồn Tinh nhào hụt, không có cầm đến sách, vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhào vào trong lòng ngực của anh.

Cô mới vừa tắm, trên người còn có mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm, cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể của Phó Cảnh Ngộ liền có phản ứng.

Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh kia mắc cỡ hận không thể tìm lỗ nẻ chui vào âm thanh càng ngày càng trầm thấp, "chị ấy cho em mấy cuốn sách này để làm gì?"

(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ(๑"ᴗ")ゞ

Sữa giữ lời hứa không nào, mau khen sữa một câu đi!