“Anh rốt cuộc ở nơi nào?”
“Anh đang ở bên ngoài! Không bị bệnh! Không thể nào!”
Cúp điện thoại, Hạ Tiểu Nịnh không khỏi từ đó đau buồn. Rõ ràng nghe được trong giọng nói của anh mang theo suy yếu, lại còn cố tình kiên trì như mình không có việc gì, đây không phải bị bệnh là cái gì? Quả nhiên theo như lời Cao bá nói là như vậy, "không được"……
Đèn đỏ chuyển xanh, cô nhanh chóng mà băng qua ngã tư, chạy thẳng đến bệnh viện Đệ Nhất.
Đến bệnh viện rồi, liền xe đều không kịp khóa, cô trực tiếp chạy vào khoa cấp cứu.
Tìm một vòng cũng chưa tìm được người, cuối cùng cửa phòng giải phẫu lại bỗng nhiên mở ra.
Bác sĩ đi ra kéo khẩu trang xuống, còn chưa nói xong đã bị Hạ Tiểu Nịnh đυ.ng phải một cái lảo đảo.
“Không tốt!” Bác sĩ lắc đầu, thở dài.
“……” Hạ Tiểu Nịnh trong đầu Ô...Ô...Ông một tiếng, “Không, không tốt là có ý tứ gì?”
Bác sĩ kia híp mắt vẻ mặt khổ sở mà ngồi xổm xuống.
Hạ Tiểu Nịnh ngực thật lạnh, liền bác sĩ đều hỏng mất thành như vậy……
Trên đường cô vừa mới khắc chế được cổ bi thương kia, ngay lập tức đạt tới đỉnh điểm hơn nữa vỡ đê, cánh môi run rẩy: “Anh ấy, anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Nhìn không thấy.”
“Đôi mắt xảy ra vấn đề? Đó có phải do đại não bị thương tổn gây ra không? Hay là nói mạch máu tắc? Hay là……”
Trong lúc nhất thời những suy đoán tích lũy từ nhỏ đến lớn xem phim truyền hình toàn bộ bừng lên, lời nói không hỏi xong, giọng nói cô đã nghẹn ngào……
Bi thống (*bi thương + thống khổ) mà xoay người, cô lung lay sắp đổ mà đi đến cửa, không biết phải làm thế nào nói cho quản gia cùng hai đứa nhỏ tin dữ như sét đánh giữa trời quang này……
Anh còn trẻ tuổi như vậy, ngày thường thoạt nhìn to lớn vô cùng, ngay cả một ánh mắt đều so với người khác sắc bén hơn rất nhiều, sao có thể nói không có liền không có được chứ?
Cô không nghĩ ra!
“Phong Thanh Ngạn, ô ——” Hạ Tiểu Nịnh ghé vào trên cây cột, nhất thời không có thể nhịn xuống, gào khóc.
“Hạ Tiểu Nịnh.”
Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.
Hạ Tiểu Nịnh cả kinh, quay đầu, liền thấy được đứng phía sau mình cách đó không xa, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh da trời, trên cánh tay còn đang truyền dịch Phong Thanh Ngạn.
“……”
Linh hồn nhanh như vậy liền bay đi? Hạ Tiểu Nịnh xoa xoa đôi mắt, lại phát hiện trên hành lang bao gồm anh ở bên trong, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt không hiểu nhìn chính mình.
Bác sĩ kia đẩy con mắt, giải thích nói, “Tôi vừa rồi nói nhìn không thấy là bởi vì lúc cô chạy tới làm rơi kính áp tròng của tôi……”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
“Ngu ngốc.” Phong Thanh Ngạn khẽ mỉm cười một tiếng, lúc quay đầu đi, khóe môi không thể nhận ra đường cung nhẹ nhàng mà ngoéo một cái.
“Anh!” Hạ Tiểu Nịnh nóng nảy, vén tay áo chuẩn bị tiến lên cùng anh nói rõ ràng.
Tề Hàng ở bên cạnh nhanh chóng kéo cô ra, “Hạ tiểu thư, bình tĩnh! Bình tĩnh! Thiếu gia hiện tại là người bệnh, huống chi tật xấu lớn nhất của ngài ấy cũng chỉ là yêu nói thật mà thôi……”
Hạ Tiểu Nịnh: “…… Tề trợ lý anh!!”
……
Nửa giờ sau.
Trong phòng bệnh VIP tầng một.
Phong Thanh Ngạn nằm ở trên giường bệnh, bởi vì thành phần trấn định trong thuốc mà ngủ thϊếp đi.
Hạ Tiểu Nịnh không yên tâm mà đứng ở một bên, “Anh ấy ngủ sâu đến như vậy, có thể có cái gì không ổn không?”
“……” Tề Hàng tự hỏi trong chốc lát, “Nếu không chúng ta lại đánh thức thiếu gia dậy nha?”
“Ha ha, anh có thể làm được. Tôi trước đi toilet một chút.”
Hạ Tiểu Nịnh mới sẽ không nhận cái loại nhiệm vụ Boss ban tặng đầu người này, nhanh chóng chạy tới cửa.
Mới vừa ra đi liền gặp lão Cao tới đưa cơm.
Cô nhanh chóng ngăn người lại, “Cao bá bá, bác không phải nói thiếu gia sắp không được sao? Nhưng bác sĩ nói anh ta chỉ là viêm dạ dày thôi!”
“Phải không?”
Lão Cao vừa mới bắt đầu muốn không thừa nhận, nhưng lại nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tiểu Nịnh, toàn bộ phủ nhận tựa hồ có điểm chạy không thoát……
Ông cuối cùng thanh thanh giọng nói, nghiêm trang, “Tôi nói chính là thiếu gia dạ dày không được, cô nghe nhầm rồi đi?”
“……”