Năm phút sau.
Ngồi ở nhà hàng nổi tiếng, sang trọng hàng đầu ở đế đô ăn bữa sáng này, trước tiên cần đặt chỗ trước một tháng, Hạ Tiểu Nịnh vẫn là có chút chóng mặt.
Cô không phải đầu bếp trong trang viên sao?
Như thế nào một ngày kia, lại bị chủ cũ mang đi ăn bữa sáng, mình giống như tiểu công chúa được đám nhân viên phục vụ trang điểm giống như Ngưu Lang cao cấp đến hầu hạ, ngay cả rửa tay, trong nước đều bỏ thêm nước hoa Pháp, còn có người đưa tới trước mặt?
"Tại sao lại không ăn?” Phong Thanh Ngạn đẩy nấm Truffle đã cắt xong đến trước mặt cô, “Hương vị bây giờ là tốt nhất, nhanh ăn đi.”
“Tôi về sau…… Có cần nấu ăn cho các anh nữa không?” Cô có chút không xác định, rất cẩn thận hỏi.
“Em nếu là muốn làm, có thể làm đơn giản nhẹ nhàng một chút, còn lại giao cho A Tú là được rồi, em không cần quá mệt mỏi.”
“……”
Tốt như vậy? Đây chẳng lẽ là phúc lợi kèm theo khi đóng giả mẹ bọn nhỏ?
Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt sáng lên, một mực nhìn anh chằm chằm anh, ánh mắt chớp một cái cũng không rời.
Phong Thanh Ngạn bị cô nhìn đến tâm tình có vài phần sung sướиɠ, “Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy, trừ phi…… Em muốn đem anh giống như bữa sáng mà ăn tươi.”
Nếu là ở ngày thường, Hạ Tiểu Nịnh tuyệt đối có thể nghe ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lời nói này, nhưng giờ phút này cô đầy trong đầu cũng chỉ có một chuyện——
“Thiếu gia, anh còn thiếu người đóng giả ông ngoại bọn nhỏ phải không? Tôi đề cử ba tôi cho anh thì thế nào?”
“……”
“Anh suy xét một chút? Ba tôi đôn hậu thành thật, khắp nơi vì con cái mà suy nghĩ, cũng rất đau tiểu hài tử, càng ——”
“Câm miệng, ăn cơm.” Anh hơi thở cao lãnh.
“…… Ờ.”
Hạ Tiểu Nịnh cúi đầu, yên lặng mà cầm lấy nĩa xiên, trong lòng vẫn là có chút không cam lòng, “Ba tôi thật sự ——”
“Nói thêm một chữ nữa, anh lập tức khiến cho ông ấy chín tháng sau thật sự làm ông ngoại!”
“……!”
Một đóa mây nấm xấu hổ ầm ầm từ đỉnh đầu Hạ Tiểu Nịnh nổ tung, cô nhanh chóng cúi đầu, rất cố gắng giả vờ nghiêm túc ăn cơm, cũng không dám ngẩng đầu nhiều lời nửa chữ nữa.
Ý tứ trong lời nói của anh……Cô đã hiểu.
Cái này không biết xấu hổ, Phong Thanh Ngạn thật là cực cực cực kỳ đáng ghét!
……
Ăn xong bữa sáng, Phong Thanh Ngạn không có lập tức đưa cô đi trang viên, mà là lái xe chạy đến trung tâm mua sắm lớn nhất lớn nhất đế đô gần đó, sau đó ném cho cô một tấm thẻ đen, “Không có mật mã, tùy ý quẹt.”
“……”
Cỡ nào mộng ảo bảy chữ a! Hạ Tiểu Nịnh cảm động đến nước mắt đều sắp ra tới, vừa run rẩy đẩy thẻ trở về vừa lắc đầu, “Tôi không thiếu cái gì, không có gì để mua.”
“Nếu muốn đóng giả trang mẹ bọn nhỏ cùng người phụ nữ của anh, liền phải mặc tốt một chút, đem mình gói lại.”
Một câu, thành công làm Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, “Tôi ăn mặc cũng không kém mà!”
“Vậy sao?” Phong Thanh Ngạn nhướng mày.
Lại là hai chữ đơn giản, khiến cho Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy thẩm mỹ cùng phẩm vị của mình bị ấn xuống mặt đất chà xát một vạn lần, hung dữ mà thu tay lại, cô giơ thẻ trong tay lên, “Anh chờ đó, tôi nhất định quẹt đến anh hoài nghi nhân sinh!”
Phong Thanh Ngạn hơi hơi mỉm cười với cô, mở khóa xe, vô cùng thân sĩ mà gật đầu, giọng có thể nói ôn nhu: “Hạ Tiểu Nịnh, fighting.”
“……
Fighting (cố lên) bà mẹ ngươi! Hạ Tiểu Nịnh sau khi xuống xe, quay người phía xe hung hăng dựng ngón giữa, lại phát hiện ánh mắt anh còn dừng ở trên người mình.
Sống lưng cô chợt lạnh, nhanh chóng thu tay về, giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra mà nhanh chóng chạy đi.
Đến trung tâm mua sắm rồi, mới thật sự làm cho người ta há hốc miệng—
Trước kia cô thích mua đồ trên mạng, dù sao cũng tiện lợi.
Chính thức đến nơi phồn hoa xa hoa lãng phí này rồi, mới cảm thán thực lực nhà tư bản hùng hậu, những thứ trong tủ kính đó vừa thấy liền không phải mình có thể mua nổi!
Cô trước chọn một cửa hàng thoạt nhìn không kinh khủng như vậy đi vào, chạm vào chất vải của chiếc áo len nhỏ rồi lén liếc mắt một cái nhìn giá cả ——
Con số đằng sau là bốn số không!!
Oh My God!
Thật muốn hỏi Phong kim chủ một chút có thể không mua quần áo chỉ để thể hiện hay không a!
Cô buông áo xuống, đang chuẩn bị quay người chuồn đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ung dung: “Hạ tiểu thư? Thật là đúng lúc. Cô cũng tới dạo phố?"