Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 185: Cho cô một cơ hội

“Tôi đương nhiên biết rõ Phong tiên sinh xuất thân cao quý, khẩu vị xảo quyệt, à không, là khẩu vị đặc biệt. Hơn nữa đối với đồ ăn có yêu cầu rất cao, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ, sẽ không có phụ lòng chờ mong cùng với tín nhiệm của anh đối với tôi, xin anh nhất định yên tâm!”

Hạ Tiểu Nịnh nói xong liền mở tấm chắn ra, phân phó tài xế, “Xin anh lái xe quay trở lại, cảm ơn.”

Từ đầu đến cuối, không bộc lộ cảm xúc của bản thân cô, thậm chí không có bất kỳ trách cứ nào.

“Không được phép, đi đến căn hộ bên cạnh Phong thị.” Phong Thanh Ngạn nặng nề lên tiếng.

Tài xế không chút do dự tiếp tục nhìn về phía trước, giống như tai điếc căn bản không nghe được Hạ Tiểu Nịnh nói.

Cô sửng sốt, “Đi, đi đến căn hộ để làm gì?”

“Không phải muốn nghiên cứu khẩu vị của tôi sao?” Phong Thanh Ngạn cười lạnh, “Tôi cho cô cơ hội.”

……

Bên cạnh Phong thị có mấy cái khách sạn đều là mới xây dựng mấy năm gần đây, trong đó một cái là dự án của công ty xây dựng Phong thị.

Sau khi xây dựng xong, Phong Thanh Ngạn liền dùng danh nghĩa tư nhân mua hai căn hộ của tầng cao nhất, sau đó đem hai căn sáp nhập thành một căn hộ rộng hơn 600 mét vuông, thuận tiện cho Phong Mạn Mạn cùng với Phong Tu Viễn ngẫu nhiên đến đây nghỉ ngơi.

Hôm nay đúng lúc có tác dụng.

Hạ Tiểu Nịnh lúc bị mang lên ngay cả chỗ trống để giãy giụa đều không có, đã bị đẩy mạnh vào bên trong cánh cửa.

Cùm cụp một tiếng, tiếng mật mã khóa cửa đóng lại.

Cô được thả ra, ngay lập tức dính sát vào trên vách tường, “Anh…… Rốt cuộc muốn làm gì?”

Suốt dọc đường nhìn chằm chằm cô đã không nói, còn đem cô kéo đến nơi này, không cho phép tài xế đi theo, ý anh là gì?

“Như thế nào? Cô muốn xuyên tường đi ra ngoài sao?” Phong Thanh Ngạn mỉm cười nhạt, ôm ngực dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, “Không bằng mở cửa nhanh hơn.”

Hạ Tiểu Nịnh kịp phản ứng, thật sự chạm vào khoá cửa, phía sau lại truyền đến giọng nói của anh: “Mật mã là 22668*……”

Cái gì? Số cuối cùng giọng anh nói rất nhỏ, cô nghe không rõ, nhưng đâu dám quay đầu lại đối chiếu một chút, chỉ có thể nhập lung tung vào, kết quả tích tích hai tiếng, nhắc nhở không đúng.

Thay đổi số đuôi lại nhập vào!

Vẫn là sai!

Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, thử lại!

Tích tích tích! Khóa mật mã nhắc nhở ba lần nhập vào sai lầm, khóa sẽ mất 24 giờ sau mới có thể thử mở cửa lại lần nữa.

Cô lập tức há hốc miệng, “Cái này…… Tại sao lại như vậy?”

Phong Thanh Ngạn nhướng mày, “Ài, cô như thế nào ngay cả nhập cái mật mã vào cũng không đúng? Cái này có thể làm sao bây giờ?”

Lời nói tuy là như vậy, nhưng giọng điệu này thật sự không hề có chút đáng tiếc, rõ ràng chính là cố ý nói dối cô!

Hạ Tiểu Nịnh tức giận đến cắn răng, lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát báo nguy.

“Ah, tôi thiếu chút nữa đã quên, khóa này là một chuyên gia nước Mỹ ở Lầu Năm Góc tặng cho tôi, trình độ tinh vi có thể so với những khóa chống trộm bên trong tòa nhà đó của bọn họ, cho nên trong nước có lẽ là không ai có thể mở ra được, mặt khác tôi cũng có lập một hồ sơ trong sở cảnh sát, cho nên bọn họ có lẽ cũng biết tình huống này.”

“……”

CON MẸ NÓ!!

Hạ Tiểu Nịnh yên lặng, ngón tay đang nhấn một số 0 cuối cùng rút lại, theo bản năng mà nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.

“Tầng 33,” Phong Thanh Ngạn "tốt bụng" mà nhắc nhở, “Phong cảnh bên ngoài không tồi, trên ban công có thể nhìn thấy cảnh đêm toàn thành phố, có muốn đi xem thử một chút hay không?”

“……”

Thử cái con khỉ! Hạ Tiểu Nịnh hoàn toàn game over, đã chấp nhận sự thật phải ở chỗ này trong 24 giờ kế tiếp rồi, “Nói đi, rốt cuộc muốn tôi làm gì?”

“Không phải đã nói rồi sao?” Phong Thanh Ngạn từ từ đến gần cô, hơi thở nóng bỏng toàn bộ dừng ở trên làn da non mỏng của cô, “Cho cô một cơ hội, làm cô hiểu rõ khẩu vị của tôi……"

___________