Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 152: Anh vẫn còn cơ hội (bão3)

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________________

Sau khi gửi tin nhắn xong, Diệp Anh cầm điện thoại đặt nhẹ lên trên bàn, ngẩng đầu bỗng nhiên đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Mộ Đình Tiêu.

“……”

Trái tim nhỏ nhảy lên bùm bùm, cường độ kịch liệt có thể so với tàu lượn siêu tốc liên hoàn, quả thực làm người ta chịu không nổi.

Diệp Anh cảm giác hôm nay tròng mắt mình đều sắp bị kinh diễm đến phát nổ, nhanh chóng dùng sức mà đóng lại, sau đó một lần nữa mở ra.

Mộ Đình Tiêu ý cười nơi khóe mắt, đuôi lông mày cũng đã mất, nhưng cũng không có bởi vậy mà nóng nảy với người vô tội, mà cũng coi như là ôn hòa nói, “Vậy cô ăn trước đi, tôi đi trước.”

“Đừng a!” Diệp Anh cảm thấy thấy một bàn thức ăn ngon này không thể lãng phí, hơn nữa dù thế nào cũng không thể khiến thần tượng đói bụng a, “Nếu không, tôi hỗ trợ anh đem Hạ Tiểu Nịnh cướp về? Dù sao theo tôi được biết, cậu ấy bây giờ có lẽ là ai cũng

không thích! Anh vẫn còn cơ hội!”

“……”

Mộ Đình Tiêu bị câu " an ủi ’ này của cô làm cho có vài phần dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là lấy ví tiền của mình ra, rút ra tất cả tiền mặt bên trong đặt lên trên bàn, “Cô từ từ ăn, ăn xong rồi đi tính tiền. Tôi đi đây.”

Nói xong, anh rời khỏi ghế, đi vào phía bên ngoài hành lang gấp khúc.

Diệp Anh một người ngồi ở chỗ kia, nhìn đống tiền mặt kia, lại nhìn vào

những món ăn kia, cuối cùng yên lặng mà đem tiền thu lại, múc một chén canh gà.

Rời khỏi ghế, cô đuổi theo, đem canh gà nâng đến trước mắt Mộ Đình Tiêu, “Bên ngoài còn lạnh đấy, uống chút canh đi, sẽ ấm áp hơn.”

Mộ Đình Tiêu rũ mắt, xem cô lỗ mãng chạy tới, rồi lại cẩn thận lấy chén canh gà kia, rốt cuộc cũng không cự tuyệt, đưa tay bưng qua.

Mới vừa uống vào một ngụm, liền nghe được đối diện truyền đến tách tách một tiếng.

Diệp Anh lấy điện thoại đối với anh công khai mà chụp, vẻ mặt thưởng thức cùng kinh diễm: “Không nghĩ tới anh thật sự tự mình ăn cơm! Chậc chậc chậc……”

Mộ Đình Tiêu: “……”

……

Uể oải mà ngủ thật lâu, lúc Hạ Tiểu Nịnh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn của một nơi xa lạ, trên người đang đắp chăn dày mềm.

Cơ thể dường như ít khó chịu hơn.

Cô đứng dậy rồi đứng lên, mới vừa miễn cưỡng đi được hai bước liền phát hiện đây là nơi nào ——

Tòa cao ốc Phong thị!

Hơn nữa nhìn từ cảnh ngoài cửa sổ, nơi này là tầng cao nhất, hẳn là phòng nghỉ của Phong Thanh Ngạn.

Tên kia lại có thể đem cô đưa đến đây!

Cô như cũ xoa xoa huyệt Thái Dương có chút sưng, bốn phía đánh giá một chút, phát hiện phòng này không chỉ có không gian rộng rãi, trang trí rất đẹp, những cái nên có đều có.

Ngoại trừ mình ra, bây giờ bên ngoài cũng không có người khác.

Ngoài cửa sổ, ánh tà dương nhiều, cô thấy được chiếc điện thoại được đặt ở trên đầu giường là của mình, đi đến nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa tới giờ tan làm.

Làm sao bây giờ?

Là tự mình đi ra ngoài tìm anh, hay vẫn là ở ngồi chờ ở đây?

Hoặc là, một mình rời đi?

Nhất thời cũng không nghiêng về bên nào, cô dứt khoát lại sờ đến cánh cửa phía sau phòng nghỉ, vốn chỉ định nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là hành lang hay vẫn là cửa thang máy, có thuận tiện hay không để mình trốn đi.

Kết quả mới vừa kéo ra một tia khe cửa, cô liền thấy được cảnh tượng ngoài cửa ——

Các giám đốc điều hành của Phong thị một loạt đứng ở chỗ đó, yên tĩnh mà nghe Phong Thanh Ngạn chỉ dẫn.

Nhhiều bộ phận như vậy, nhiều chuyện như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có biến hóa mới.

Anh lại đâu vào đấy như vậy, chỉ điểm giang sơn, đem công việc đều sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, làm những cái người tinh anh kia đều tìm không ra bất kể là khuyết điểm gì nhỏ nhặt.

Trong công việc, anh tập trung như vậy, mang theo một cổ ngang nhiên quyết đoán, giống như từ trường tự nhiên, có thể hấp dẫn mọi thứ xung quanh mình.

Thẳng đến khi điện thoại của cô bỗng nhiên trong lòng bàn tay rung lên một chút, nhắc nhở có dự báo thời tiết mới, Hạ Tiểu Nịnh mới đột nhiên hoàn hồn.

“……” Có chút im lặng mà đem cửa đóng lại.

Xem ra bệnh cảm lạnh của mình càng nghiêm trọng hơn, lại có thể bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn lén chằm chằm ngoài cửa vài phút……

Cô cúi đầu muốn đem nhắc nhở thời tiết nhắc nhở đóng đi, sau đó mới nhìn thấy tin nhắn Wechat Diệp Anh gửi tới mấy giờ trước ——

[ Phong Thanh Ngạn…… Anh ta nhất định thích cậu! ]

____________________