Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Hạ Tiểu Nịnh thấy bọn họ không nói lời nào, lại xoay người đối với Phong Quốc Hoa nhẹ nhàng gật đầu, “Lão gia, tôi vốn là muốn làm một điều may mắn, cũng không nghĩ tới sẽ đem hàm răng Thụy tiểu thiếu gia làm gãy rồi. Tôi đây có thể lấy công chuộc tội hay không, phần thưởng ngài cho tôi, tôi không lấy.”
Phong Quốc Hoa: “……”
Lời nói đều bị cô một người nói xong, ông còn có thể nói cái gì?
Thời gian tốt thế này, cũng không thể phát tác.
Cuối cùng, chỉ có thể phất phất tay, “Cô lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hạ Tiểu Nịnh xoay người, lén lút đối với Phong Mạn Mạn chớp chớp mắt, sau đó mới trở về, không chú ý tới phía sau lưng có một tầm mắt sâu thẳm, rốt cuộc bắt đầu dừng ở bóng lưng cô, một cái chớp mắt đều không chuyển.
Cô mới đi được hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
“Cô cái người phụ nữ xấu xa này, cô là cố ý hại tôi!”
Phong Khoa Thụy sức lực không biết từ đâu tới, lập tức chạy tới, mọi người còn không có thấy rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, một chén canh gà nóng hổi đã bị cậu nắm chặt ở trong tay, trực tiếp hất bát về phía Hạ Tiểu Nịnh ——
Trong nháy mắt đó, Phong Thanh Ngạn cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó chèn lại một chút, ánh mắt đột nhiên vừa thu lại, nguy hiểm bắn ra!
Cách đến quá xa, mọi người căn bản không kịp ngăn cản.
Nước canh ở trong không trung vẽ một đường parabol, sau đó bát trực tiếp giội xuống trên đùi Hạ Tiểu Nịnh——
Rất nóng!
Hạ Tiểu Nịnh lập tức liền mềm nhũn, đỡ vào vách tường bên cạnh, trên đùi một mảng đỏ như lửa trên chân!
Cô đau đến kêu rên, mồ hôi lạnh một chút liền từ trên trán toát ra.
May mắn tiểu tử Phong Khoa Khụy này, hất bát vị trí không cao, nếu là cao hơn một chút, cô khả năng hiện tại đã một người canh gà……
“Cô thế nào rồi?” Lão Cao bên cạnh nhanh chóng lại đây đỡ lấy cô, “Tôi lập tức dẫn cô đi thoa thuốc!”
Canh gà dầu đặc, lại là một chén lớn như vậy, không bị phỏng mới là lạ chứ!
“Cảm ơn……” Hạ Tiểu Nịnh âm thanh có chút phát run.
Thật sự rất đau a!
Phong Khoa Thụy quả nhiên là một tên tiểu ác ma!
Nhưng hiện tại, lại không ai trách cứ cậu, bởi vì cô chẳng qua chỉ là một đầu bếp, nhưng Phong Khoa Thụy, lại là tiểu thiếu gia nhà này!
Địa vị cách xa, vừa xem liền hiểu ngay!
Hạ Tiểu Nịnh giật giật khóe miệng, trong lòng tràn ra một tia cười lạnh. Cô đem tay đặt lên cánh tay của Cao Bá, ý định đi lên phía trước.
Phía sau lưng, lại có một tầm mắt lạnh lùng mà truyền đến, đã rơi vào chỗ mà cô cùng Cao Bá đỡ cánh tay nhau.
Ngay sau đó, trong tầm mắt mọi người, Phong Thanh Ngạn ngang tàng đứng dậy, nhanh đi thẳng bước tới.
Anh sắc mặt lãnh trầm mà dọa người, thế cho nên không ai dám hỏi anh ngay lúc này đây muốn định làm cái gì.
Hạ Tiểu Nịnh còn không có kịp phản ứng, sau lưng bỗng nhiên siết chặt, trên eo, rơi xuống một cái cánh tay.
Trước mắt tầm nhìn bỗng nhiên xoay tròn, cả người cô bị ôm ngang bế lên!
Rơi vào trong một l*иg ngực rắn chắc!
Phong Thanh Ngạn cư nhiên bế cô lên!
Hạ Tiểu Nịnh cả người ngây ngẩn, anh đây là đang làm cái gì? Coi như là cô bị phỏng, cũng không đến mức…… Muốn anh tới ôm đi?
Anh vững vàng mà ôm cô, xoay người, nhìn về phía đã ngừng tiếng khóc, giờ phút này vẻ mặt đắc ý của Phong Khoa Thụy cùng với người bên cạnh cậu - Phong Thanh Tầm cùng Kha Linh Lung, “Không có giáo dục là chuyện của nó, nhưng dẫn nó đi ra mất mặt xấu hổ, chính là các người không đúng rồi.”
“……”
Một nhà ba người ngu ngơ.
Phong Khoa Thụy ngây ngốc mà còn muốn đi về phía trước, “Đại bá……”
“Tôi không đảm đương nổi một tiếng đại bá này của cậu, về sau xin cậu cách chúng ta xa một chút.” Nhàn nhạt nói xong, Phong Thanh Ngạn ôm Hạ Tiểu Nịnh liền chạy lên tầng, để lại cho mọi người một bóng dáng cao lãnh cường thế.
Những người khác còn ngồi ở chỗ kia, hai mặt nhìn nhau……
Vừa rồi A Ngạn vô cùng tự nhiên nói ra “Chúng ta” cái kia, chính là chỉ bản thân cùng với ai?
__________________