Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Phong Thanh Ngạn đôi mắt nhíu lại, hàn khí nguy hiểm toát ra.
Người phụ nữ này, lớn mật mà dám cùng anh đối đáp ư?
Hạ Tiểu Nịnh nói xong, lại quay đầu đi, không nhìn anh.
Xe lại quẹo vòng một lần nữa, sau đó mới dừng lại.
“Thiếu gia, đã tới trường học.” Tài xế cung kính lên tiếng, sau đó mở cửa cho bọn họ xuống xe.
Thì ra trường học phải rẽ một vòng mới đến, khó trách vừa rồi anh ta lại châm chọc mình như vậy.
Hạ Tiểu Nịnh thè lưỡi.
Trước mắt là tiểu học nổi danh nhất đế đô, ở chỗ này học một năm học phí phải mất tới bảy con số.
Hai tiểu gia hỏa này nhưng vẫn là vẻ mặt không vui.
“Ba ba, hôm nay ba tới đón chúng con đúng giờ ah!” Phong Tu Viễn thở dài, “Trường học dạy những cái kia, thật sự là quá nhàm chán!”
Sau khi nói xong, cậu liền hướng em gái mình nháy mắt ra hiệu
Phong Mạn Mạn lập tức hiểu ý, "Con, con cũng cảm thấy thực nhàm chán!”
“Con cảm thấy nhàm chán là bởi vì đi học nghe không hiểu à?” Phong Thanh Ngạn vô tình mà đâm vào nỗi lòng của con gái mình.
Rõ ràng hai tiểu gia hỏa là song sinh, diện mạo giống nhau, kinh nghiệm cuộc sống cũng giống nhau, nhưng chỉ số thông minh IQ lại cố tình hết lần này đến lần khác lại chênh lệch lớn đến như vậy.
Chương trình học năm nhất tiểu học hai đứa nó, một đứa thì cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, đứa khác thì lại cảm thấy khó như Thiên thư.
“……” Phong Mạn Mạn khuôn mặt nhỏ đỏ lên, gãi gãi bím tóc của mình, “Ba ba người xấu!”
“Được rồi, đi học ngoan ngoãn nghe giảng, nếu không về nhà ba ba lại dạy con.” Phong Thanh Ngạn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, đem cô bé ôm xuống xe.
“Tiểu Nịnh, mau tới!” Phong Mạn Mạn hướng cô vẫy tay.
Hạ Tiểu Nịnh mười phần tự giác mà lựa chọn lơ đi.
Một nhà một lớn hai nhỏ trình diễn tình cảm, cô theo sau để làm cái gì?
Phong Tu Viễn ném cho cô biểu tình “Coi như chị thức thời”, lúc sau mới cầm cặp sách nhỏ xuống xe, “Ba ba, chờ con một chút ——”
Phong Thanh Ngạn bước chân dài đi ở phía trước, không hề có bởi vì câu hò hét này mà dừng chân.
Hạ Tiểu Nịnh ngồi ở trong xe, khổ sở suy nghĩ việc mình câu dẫn Phong Thanh Ngạn hiểu lầm này rốt cuộc là do ngọn nguồn nào tạo thành?
Phải làm như thế nào mới có thể giải trừ?
“Hạ tiểu thư là trực tiếp về trang viên, hay là vẫn muốn đi nơi khác?” Tài xế cất giọng hỏi, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“A? Không cần chờ Phong Thanh Ngạn sao?”
“Trường học này chính là thiếu gia vì hai đứa con mình mà mở ra, cho nên tập đoàn Phong thị ở ngay bên cạnh.” Tài xế trở tay, chỉ hướng ven đường kia tòa cao ốc cao vυ't trong mây.
“……”
Được rồi, có tiền chính là có thể tùy hứng.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà thu hồi tầm mắt, “Chúng ta quay về trang viên thôi.”
Cô nghĩ, cô đã biết rõ làm như thế nào rửa sạch hiềm nghi chính mình ’ câu dẫn ’……
……
Vào đêm.
Hai tiểu gia hỏa sau khi làm xong bài tập đến thẳng phòng ăn.
Phong Thanh Ngạn hôm nay cũng khó tan sở đúng giờ, sau khi đi vào đại sảnh liền cởϊ áσ khoác giao cho người hầu bên cạnh, sau đó hướng phòng ăn đi đến.
Hai tiểu gia hỏa một trái một phải mà ngồi ở hai bên bàn ăn.
Phong Mạn Mạn cầm chén nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào hướng phòng bếp.
Phong Tu Viễn thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ bất cứ ăn cái gì, cậu đều không sao cả.
Nhận lấy khăn lông nóng lau tay từ người hầu, Phong Thanh Ngạn mới ngồi xuống, “Hôm nay ở trong trường giáo viên dạy cho con những gì?”
Hai đứa nhỏ im lặng mà liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này đây, rất có ăn ý mà đều giữ vững im lặng.
Phong Thanh Ngạn có chút nói không nên lời, “Mạn Mạn, con nói trước đi.”
“Con đói bụng, không còn chút sức lực để nói……” Phong Mạn Mạn hữu khí vô lực mà ghé vào bàn.
“…… Vậy con nói.” Anh lại chuyển hướng sang con trai.
“Khi đi học con đang xem thời gian giản lịch sử, giáo viên nói cái gì con cũng không biết.”
“……”
Phong Thanh Ngạn ấn đường hơi nhăn, đang chuẩn bị huấn giáo huấn đôi câu, một bên quản gia đã dẫn đám người hầu từ phòng bếp ra tới, bắt đầu dọn ra đâu vào đấy đồ ăn lên mặt bàn.