Anh ta cũng đâu phải người sắt, có thể chịu được sao?
Cuối cùng ai mới là người cố gắng đến cùng, không được nghỉ ngơi?
Vậy mà cô lại là người ngất xỉu, không phải anh.
Sức khỏe của anh tốt hơn cô rất nhiều, anh không ngất xỉu không có nghĩa là anh được nghỉ ngơi.
Bàn tay cô vẫn như cũ, nhẹ nhàng lướt trên da thịt anh, từ từ tiến về phía anh, bỗng cô dừng lại, ánh mắt nhíu lại, rụt tay về, khẽ cắn môi.
Không làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng hôn anh, sợ sẽ đánh thức anh.
Thật lâu, cô mới thôi hôn anh, khẽ dựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại, bên tai đều là hơi thở của anh, sự quen thuộc nơi anh, cô từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Có thể là quá mệt mỏi, cô vậy mà trong hoàn cảnh này ngủ thϊếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, cảm giác kế bên mình có bóng người, cô không dám động bừa.
“Sao anh còn chưa đi làm?” Cô nằm trong l*иg ngực anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Ngủ đủ rồi à?” Anh ôm cô từ phía sau, anh muốn khi mình tỉnh dậy sẽ nhìn thấy cô, cũng muốn cô tình dậy sẽ nhìn thấy mình.
“Ừm!” Cô vùng vẫy thoát khòi vòng tay anh, đưa mắt nhìn đồng hồ, vậy mà đã 4 giờ chiều.
Cô đã làm trễ nãi nhiều thời gian của anh đến vậy!
“Xuống giường thôi, nếu ngủ nữa tối em sẽ không ngủ được.” Cô đứng dậy, định rời giường, nhưng dép của cô không ở đây.
Cô cúi đầu nhìn Cảnh Thần Hạo đang nằm trên giường, không lẽ muốn nhào tới?!?
Anh lạnh lùng nhìn cô, như đang muốn chờ xem phản ứng của cô.
“Anh không lo cho Dương Dương Noãn Noãn sao?” Anh ta vậy mà có thể ngủ một cách yên tâm như vậy.
“Không cần lo lắng, bọn họ không sao.”
Hai người đứng ôm nhau bên cạnh chiếc giường lớn cao 2m, cô đi chân trần, đạp lên chân anh, “Em không yên tâm, để em đi xem hai con.”
“Nhiễm Nhiễm, đêm nay mình cùng quay về được không?”
“Không được!” Cô lập tức cự tuyệt.
“Vậy anh đi cùng với em và các con.” Anh không ngại ở đau, chỉ cần là ở bên cô.
“Cảnh Thần Hạo, vậy chuyện này anh đã giải quyết ổn thỏa chưa? Yêu cầu này của anh, em từ chối!” Cô muốn thoát khỏi l*иg ngực anh, không muốn giẫm lên chân anh nữa, nhưng anh không quan tâm.
“Nhiễm Nhiễm, trong tim anh chỉ có em, con của anh chỉ có thể do em sinh.” Cảm giác đau đớn ở chân đối với anh không là gì cả.
Nỗi đau trong lòng mới khiến anh khó chịu.
“Vậy liền coi như chuyện đó chưa từng xảy ra hay sao? Bọn họ cũng là con người, đang sống sờ sờ kia kìa.” Chuyện này cô đã tích tụ trong lòng từ lâu, tạm thời vẫn chưa thể cùng anh trở lại bên nhau được.
“Chúng ta cùng tỉnh táo lại, chuyện này sẽ có cách giải quyết, đúng không?” Cô khẽ cười, vòng tay ôm eo anh, “Em tin anh.”
“Bà xã, đêm nay……”
“Em đang nói chính sự với anh, trong đầu anh suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy!” Cô có chút tức giận!
“Anh cũng đang nói chính sự” Bọn họ ở bên nhau chẳng lẽ không phải chính sự sao?
Làm tất cả mọi chuyện cũng vì muốn bọn họ được ở bên nhau.
“Không thèm để ý đến anh nữa, từ nay về sau không cho phép anh không ngủ được, cũng không được không nghỉ ngơi như vậy, em cũng sẽ nghỉ ngơi thật tốt.” Cô uốn éo người, “Được không? Chúng ta mau ra ngoài thôi, ở trong phòng ngủ lâu như vậy, Dương Dương Noãn Noãn sẽ lo lắng.”
Trong lòng boss lớn rất không nguyện ý, nhưng cũng không có cách nào phản bác.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng sửa sang lại quần áo, mang giày, quay sang nhìn anh, anh đang từ từ mặc quần áo, động tác muốn nhàn nhã bấy nhiêu có bấy nhiêu.
“Anh không nhanh lên được sao?”
“Có một vài thời điểm, em cần anh nhanh anh nhất định sẽ nhanh.” Anh vẫn từ từ cài nút áo, tốc độ không hề nhanh lên chút nào.------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Anh……” Bùi Nhiễm Nhiễm bó tay rồi, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Nhìn anh chậm rãi mặc quần áo, nhưng cuối cùng cũng đã mặc xong.
“Đúng là anh mặc quần áo xong nhìn đẹp trai hơn, tục ngữ có câu người đẹp nhờ lụa đúng là không sai!” Cô cố tình chỉnh anh.
“Anh cảm thấy bà xã mặc quần áo cũng đẹp, không mặc quần áo càng đẹp hơn, nhưng anh vẫn là thích nội tâm em nhất.” Anh đi tới, ôm lấy chiếc eo thon của cô: “Bà xã, trước mặt Dương Dương và Noãn Noãn, chúng ta vẫn là đôi vợ chồng đầy ân ái.”
“Anh chỉ là không muốn buông em ra mà thôi.” Anh nói chuyện ngọt như vậy!
“Hôm đó Diệp Mộ Yên dẫn theo đứa con đến đây, Dương Dương Noãn Noãn đã có mặt ở nhà trước bọn họ, có khả năng cũng đã biết chuyện rồi, chỉ là chưa từng nói đến thôi.”
“Đúng vậy.” Đúng là anh đã từng nghĩ như vậy.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này Bùi Nhiễm Nhiễm mới biết mình đã bị lừa, trong nhà không hề có hình bóng của Dương Dương và Noãn Noãn.
Trợ lý đã đưa hai đứa bé đi đến khu vui chơi. Cảnh Thần Hạo lại ôm cô, bế cô ngồi lên ghế.
Cảnh Thần Hạo ôm cô ngồi trên đùi của mình, hai tay một mực ôm chặt eo của cô, “Nhiễm Nhiễm, bây giờ em muốn ngồi ở đây một lát, hay là về nhà luôn?”
“Em về nhà em, anh về nhà anh, em chờ trợ lý dẫn Dương Dương Noãn Noãn về sẽ dẫn hai con về nhà.” Không biết cô đang nghĩ gì, vậy mà lại để anh ôm, còn ngồi trên đùi anh.
Mặt của boss lớn trầm xuống, “Anh đưa em và con về.”
“Nếu như em không đồng ý thì sao?” Cô hỏi lại.
“Không thể không đồng ý.” Anh nhất định phải đưa cô và hai con về.
Cảnh Thần Hạo này đúng là không nói đạo lý a
“Anh còn nói lý không vậy?”
“Không nói.”
Có lúc để có được hạnh phúc, không cần biết đạo lý là gì, huống hồ ở trước mặt vợ mình, lại càng không cần.
Bùi Nhiễm Nhiễm đúng là bó tay với anh rồi, đành để anh đưa về, nhưng là bằng xe của cô.
Noãn Noãn kéo tay của anh ta nhiệt tình như vậy, mình sao có thể tuyệt tình đuổi anh ta xuống xe.
Anh ta chính là biết trước chuyện này, nên mới mạnh miệng như vậy.
Đến trước của chung cư của Lâm Tri Hiểu, cô dừng xe, liền nghe Noãn Noãn lên tiếng.
“Daddy, chúng ta cùng xuống xe đi, tối nay Daddy ở lại với con được không?” Noãn Noãn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, cả khuôn mặt đều là sự mong chờ.
Bùi Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn bọn họ một hồi, xuống xe trước.
Noãn Noãn thích ở chung với anh như vậy, cô cũng không nỡ chia rẽ tình cảm cha con của họ, lâu ngày không ở chung, tình cảm sẽ phai nhạt.
Cô đi vào phòng, đặt đôi dép lê của anh xuống đất, anh nhìn bóng lưng của cô, đi theo cô vào phòng.
Dương Dương Noãn Noãn nhìn hai người họ ngồi rời đi, liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế sopha, “Daddy với Mami có thể ở bên nhau là tốt rồi.”
Muốn gia đình bọn họ có thể ở bên nhau, nhất định phải tạo thêm cơ hội cho hai người họ.
Bùi Nhiễm Nhiễm đang định đóng cửa, quay đầu đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đi tới.
Cảnh Thần Hạo đóng cửa, thân hình cao lớn liền từ phía sau ôm lấy nàng, “Bà xã, cho anh ngủ lại.”
“Anh buông em ra, em còn phải thay đồ nấu cơm.” Cửa cũng đã vào rồi, cô còn có thể đuổi anh đi sao?
“Bà xã thật tốt.” Anh lưu luyến không muốn rời đi, vẫn đứng tại chỗ, nhìn cô cởϊ qυầи áo.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------