Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 565

Chiều hôm ấy khoảng gần ba giờ, cô nhận được điện thoại của thư ký Tề Viễn Dương, nhắn cô đêm nay đi cùng Tề Viễn Dương tham dự một buổi dạ yến.

Đang làm cái quỷ gì thế?

Những buổi dạ yến như vậy không phải thư ký đi cùng anh ta hay sao?

Cô trực tiếp gọi lại cho Tề Viễn Dương, khi vừa nghe máy cô đã tỏ ra thái độ bực bội trả lời thẳng thừng, “tôi không đi!”

“Nhiễm Nhiễm, có liên quan đến Thanh Loan đấy, em sẽ có hứng thú thôi”

Hạng mục của chính phủ, có liên quan đến Thanh Loan thì phải là người của chính phủ tham dự, hoặc là những ủy viên bầu phiếu? Tề tổng, anh là người phụ trách giao tiếp, tôi phụ trách làm tốt các hạng mục kế hoạch” bởi vì cô phải đi đón Dương Dương Noãn Noãn, không thể đi cùng anh ta được.

“Tôi quên nói với cô, Cao Thâm phụ trách đón Dương Dương Noãn Noãn”

“Anh…” Đây rõ ràng là anh ta đang chặn đứt đường thoái lui của cô!

Đầu đây bên kia vẫn lặp lại giọng nói uể oải, “trưởng phòng Bùi, đây là việc cô nên làm”

“Buổi dạ yến bình thường? Có cần trang điểm không?” nếu như chỉ đơn thuần là bữa tối, cô sẽ mặc trang phục công sở tham dự, nhưng nếu là tiệc rượu thì cô phải thay trang phục.

“Mặc đẹp một chút”

Cô nghe âm thanh điện thoại đã tắt máy, bực tức!

Mặc đẹp một chút?

Cô cúi xuống nhìn trang phục công sở của mình, cũng không ai nói đồ công sở là không đẹp, cô cảm thấy lười về thay váy.

Sau đó, vừa đến giờ tan sở, Tề Viễn Dương thấy trước cổng công ty Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn trong bộ váy công sở, anh muốn ngã gục, sau đó để lộ một nụ cười cuống hút, “Quả thật vẫn xinh đẹp”

“Đừng nói nhảm nữa, đi thôi! Ăn xong về sớm, tôi muốn về sớm để ở cùng Dương Dương Noãn Noãn” Bùi Nhiễm Nhiễm không tỏ ra ngượng ngùng bước vào xe anh ta.

“Quả nhiên là…… trưởng phòng Bùi, chí công vô tư” Tề Viễn Dương cười cười, sau đó ngồi vào xe.

Bình thường cô cảm thấy những câu nói của anh ta không có gì đáng cười.

Không biết buổi dạ yến sẽ gặp những ai, nhưng trong đầu cô đều hiện ra các kế hoạch hạng mục của Thanh Loan, quá nhiều dữ liệu, lại phải tách ra khu vực của Cảnh thị, mấy ngày gần đây cô cảm giác đầu mình như muốn nổ tung.

Trong lúc cô đang tập trung suy nghĩ thì chợt nghe giọng nói của Tề Viễn Duong bên tai mình, “đừng quan tâm đến những tin đồn nữa, xem ra Cảnh Thần Hạo đã mặc định rồi”

“Tin đồn dừng lại ở sự khôn ngoan, giải thích càng nhiều thì người khác chưa hẳn sẽ tin, hơn nữa chúng ta còn có cuộc sống của riêng mình, thì tại sao lại phải giải thích nhiều với công chúng” Bùi Nhiễm Nhiễm phản bác một cách bực dọc.

“Nói đi, em còn chị em gái nào không, giống như cô có tấm lòng vĩ đại bao dung, tôi đang cần một nguời phụ nữ như vậy, sau này nếu như có ra ngoài lăng nhăng thì cũng không sợ nhà bị cháy!” Tề Viễn Dương vẫn không nổi giận, ngược lại còn nói những câu đùa cợt.

“Tôi có em họ đó! Nhưng cô ấy đã có bạn trai rồi, bạn trai cô ấy có thể anh cũng biết” cô nhớ năm ngoái khi cô ở nhà anh ta, rượu nhà anh đều là của An thị.

Nhưng cho dù anh ta không quen biết An Quân Huyền, thì chắc sẽ có nghe qua cái tên này.

“Vậy thôi không cần nói nữa!”

“Anh không phải có hứng thú với phụ nữ có chồng hay sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào mắt anh ta như thăm dò, vì cô biết mười câu anh nói ra đã có chín câu là giả tạo.

“Có ý cũng phải phân loại người chứ, không phải người phụ nữ có chồng nào cũng tạo được sự chú ý của anh, ít nhất cũng giống thân hình như em, diện mạo, tính tình, thì anh có thể miễn cưỡng suy nghĩ lại” anh đưa mắt luớt nhìn cơ thể cô từ trên xuống.

Trang phục công sở đích thật là một thời trang đầy cám dỗ, ôm sát người, tôn lên hết những đường cong hấp dẫn của cô.

“Vậy thì anh cứ từ từ tìm đi! Tìm càng sớm càng tốt, để có thể thoát được cảnh đơn thân!

“Đã tìm thấy rồi……” chính là cô, còn có thể tim ai khác được nữa.

Ánh mắt Bùi Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ mơ hồ, cô mặc kệ anh ta đang nói gì.

Không khí trong xe bỗng chốc yên lặng, cho đến khi xe đậu trước cổng Nặc Thiên.

Tại sao lại khăng khăng đến khách sạn của Cảnh Thần Hạo?

Có phải cố tình hay không?

“Nhiễm Nhiễm, đến rồi” giọng nói cũng Tề Viễn Dương như đánh thức cô.

Cô quay qua nhìn thẳng vào anh và nói, “cố ý đây?”

“Địa điểm không phải do anh quyết định” Tề Viễn Dương cúi nhẹ đầu, anh cảm thấy mình thật sự vô tội!

Thôi bỏ đi, đến cũng đến rồi, vả lại cũng vì công việc, đâu phải là buổi hẹn hò gì!

Cô bước xuống xe và đi bên cạnh Tề Viễn Dương tiến vào Nặc Thiên.

Khi họ vừa bước vào hội trường, thì đã có bốn năm nguời ở đó, vừa nhìn đã biết đều là những người có quyền thế, cô tự tin thoải mái vẫy chào mọi người, những trường hợp này cô không phải xuất hiện lần đầu, cách ứng phó như thế nào không có gì là khó khăn đối với cô.

Cô ngồi xuống bên cạnh Tề Viễn Duong, hai người vừa uống rượu vừa dùng cơm, đôi khi trò chuyện vài câu, bất chợt có ai đó chạm vào sau lưng cô.

Bên phía tay trái cô là một người đàn ông trung niên to béo bụng phệ, vẻ mặt háo sắc, nhìn cô đắm đuối, bàn tay ông ta đặt sát cạnh tay cô.

Cô vội vàng rút tay lại, ánh mắt cô lướt nhìn ông ta đầy vẻ nghi hoặc, “xin giữ tự trọng”

Nguời đàn ông đó vẫn cứ chai mặt tiếp tục trấn át cô, “cô Bùi, cô hiện giờ là người đã ly hôn, ai ai cũng có quyền để theo đuổi, cô đã quen với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, giờ đây đột nhiên phải ăn những món cơm canh đạm bạt khó nuốt như vậy nhất định là chịu không nổi rồi, về mặt vật chất thì tuyệt đối tôi có thể khiến cô mãn nguyện”

“Ông hãy tự đi mà soi gương, với ngoại hình của ông như vậy, còn chưa lọt được vào mắt tôi, hãy nhìn người chồng trước của tôi cũng đủ biết mẫu người tôi chọn có tiêu chuẩn cao như thế nào!” đôi mắt đẹp của cô liếc nhìn ông ta một cách đầy vẻ thờ ơ.

“Cô là một phụ nữ đã một đời chồng, lại còn có hai đứa con, yêu cầu vẫn còn cao quá đấy!” ông ta rõ ràng đang nóng giận, ngoại hình không đẹp thì đã sao, cho dù gương mặt có như lợn thì chỉ cần có tiền, thì không phải có hàng tá cô gái xếp hàng chạy đến hay sao.

“Vậy thì phải xem ly hôn với người nào, và có con với ai, ông tưởng rằng rôi đang thiếu tiền sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn cứ lạnh lùng đáp trả, trong hội trường này đâu phải chỉ có cô và ông ta, cô không tin ông ta dám làm gì!

Vẻ mặt đáng ghét lộ ra một hàm răng ố vàng cùng với những lớp mỡ dày trên khuôn mặt cũng khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm, “không thiếu tiền, nhưng lại thiếu đàn ông! Cô Bùi, thật ra tôi đã để ý cô, hay là đêm nay chúng ta hãy ở trong khách sạn của chồng cũ cô mà ân ái….cô thấy sao!”

Chợt có một chiếc điện thoại màu đen bay đến văng vào cánh tay ông ta khiến ông ta giật bắn người, Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy túi xách vội vàng đứng dậy.

Gương mặt thanh tú của Tề Viễn Dương trắng bệt đầy sát khí, anh chỉ vừa rời khỏi đi vệ sinh, khi quay trở ra thì lại có một người dám giở trò trêu ghẹo ong bướn với cô.

“Dám động vào người phụ nữ của tôi, ông không muốn sống rồi phải không?” Tề Viễn Dương chạy đến bên cạnh bảo vệ cô, “Tôn tổng, những việc làm không chính đáng sau lưng ông, đã đến lúc được phanh phui rồi”

“Tề tổng, là tôi sai, lỗi của tôi, tôi thật sự không biết cô ấy là nguời phụ nữ của anh” ông ta vội vã khom xuống nhặt chiếc điện thoại lên, tỏ vẻ cung kính đem đến trước mặt Tề Viễn Dương.

Ông ta khóc không ra nước mắt, vì không ngờ rằng người phụ nữ này lại lợi hại đến như vậy, vừa mới ly hôn với Cảnh Thần Hạo, nay lại bắt cầu sang Tề Viễn Dương rồi.

Tuy Tề Viễn Dương đến thành phố A chưa được bao lâu, nhưng sức ảnh hưởng của Tề Thị với thị trường quốc tế thì không nên xem thường, hơn nữa hiện nay Tề Viễn Dương đang ở thành phố A, bất cứ ai cũng phải nể mặt anh ta.

Tề Viễn Dương chậm rãi lấy lại điện thoại, anh dùng hai ngón tay kẹp lấy điện thoại và ném thẳng vào món súp trên bàn.

Phản ứng của anh ta vượt ngoài suy nghĩ của Bùi Nhiễm Nhiễm, còn người biếи ŧɦái này đang lên cơn đây.

“Giờ ông biết rồi, vậy là ông người rung động hay tim rung động?” Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn ông ta, rõ ràng là đang cười, nhưng lại cười với vẻ đầy thâm ý.

Những người trong hội trường đều không dám lên tiếng, vì sợ bản thân gây sự với Tề Viễn Dương.

“Không có, không động gì cả! Không phải, lúc nãy tôi chỉ đùa thôi! Cô Bùi sẽ không cảm thấy phiền mà phải không?” ánh mắt đầy vẻ van xin của ông hướng về Bùi Nhiễm Nhiễm.