Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng cảm thấy hình như âm thanh hơi nhỏ, có thể anh không nghe thấy, lại lớn tiếng kêu thêm một tiếng
“Cảnh Thần Hạo!”
Ngoại trừ giọng cô và gió biển lạnh lẽo, không có lời đáp trả nào khác.
Cô tiếp tục đi dọc theo bờ biển, không kêu thêm tiếng nào, có thể anh ấy không ở đây, có thể……
Bỗng nhiên, cô nhìn xa xa thấy có bóng người nằm trên bãi cát, kế bên còn có một bình rượu.
Cô vội vàng chạy tới, những hạt cát cấn vào chân cô khiến cô cảm thấy hơi đau.
Khi cô lại gần chỉ ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, cô dùng sức đá vào đùi của người đang nằm: “Anh đang làm gì vậy? Chỉ biết uống rượu thôi sao? Mau đứng dậy.”
“Nhiễm Nhiễm......”
Cảnh Thần Hạo cứ tưởng mình đang gặp ảo giác, vậy mà lại nghe được giọng nói của Nhiễm Nhiễm, có lẽ anh đã uống quá nhiều.
“Cảnh Thần Hạo, anh đứng lên cho em!”, cô lại đá thêm một cước, cước này mới thật sự là dùng sức, vừa rồi chỉ là nhẹ nhàng.
Cảm giác đau đớn ở đùi rất chân thật, anh chớp chớp mắt, người con gái đứng trước mặt hiện ra rất rõ ràng, cảm giác quen thuộc này, đúng là Nhiễm Nhiễm.
Anh đột nhiên đưa tay ra, Bùi Nhiễm Nhiễm không phòng bị gì, liền bị anh kéo ngã xuống mặt cát, thân hình to lớn của anh đã nằm ở trên.
Nụ hôn tràn ngập mùi rượu. cứ thế hôn lên môi cô: “Ưm ưm ưm……”
Cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng phát hiện chỉ là phí công vô ích, chút sức lực của cô căn bản không làm gì được anh.
Cô di chuyển tay đến hông của anh, dùng sức đấm vào, Thần Cảnh Hạo bị đau nên thôi không hôn cô nữa, hai mắt cô mông lung nhìn anh.
“Cảnh Thần Hạo, anh tỉnh táo chút đi! Nửa đêm nủa hôm một mình chạy đến đây làm gì, có biết ai cũng rất lo cho anh không?” Cô thật sự rất tức giận.
Ánh trăng không quá sáng, lại thêm anh đang nằm trên người cô nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nhưng có thể cảm nhận được, lúc này anh đang không vui, còn rất thương tâm.
“Bà xã, về nhà, chúng ta cùng nhau về nhà.” Anh thật sự không chịu nổi khi thấy cô ở bên người khác.
“Em kêu Thích Thịnh Thiên đến đón anh.” Vấn đề bây giờ là, anh đang nằm trên người cô.
“Bà xã...... Anh nhớ em!”
“Anh đã ăn gì chưa? Lại không ăn tối!” Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, tim đập rất nhanh.
Đúng là anh chưa ăn, đừng nói là ăn tối, ăn trưa cũng chưa ăn, anh chỉ muốn ăn cơm do cô làm.
“Cảnh Thần Hạo, ở một mình là anh liền cảm thấy chán chường như vậy à? Đây là thái độ giải quyết vấn đề của anh đó hả? Ngày ngày chỉ biết uống rượu.” Cô lạnh mặt, vừa rồi anh còn rất lạnh lùng, bây giờ đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, cả người cô như được ủ ấm.
Kín không kẽ hở.
Bọn họ mới chia tay hôm qua, sao có thể nói là ngày ngày uống rượu.
“Hay là anh lại định giả bộ say rượu, lại phát sinh chuyện hoang đường đó thêm một lần nữa?” Cô lại nhéo hông anh một cái, “Mau đứng dậy!”
“Anh dậy không nổi.” Anh như muốn đè bẹp cô.
“Anh dậy không nổi, vậy định đè chết em hả?” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng, lạnh muốn thấu xương.
“Có thể chứ?”
“Cảnh Thần Hạo, anh đứng đắn chút đi! Đừng nghĩ uống say rồi muốn nói gì thì nói.” Cô chịu đủ rồi, giữa đêm ở bãi biển uống say đến như vậy.------ App: iNovel – Nhóm dịch: Boss ----
Không biết có bao nhiêu người làm ra được chuyện như vậy!
“Em không biết anh làm vậy để làm gì, ngoài việc tự làm tổn thương mình, khiến người khác phải lo lắng, không lẽ anh muốn em nửa đêm không ngủ được phải chạy ra ngoài tìm anh như vậy anh mới vừa lòng hay sao?” Cô nâng cao giọng, không thể giữ được bình tĩnh.
“Bà xã……”
“Em không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh, anh có còn là Cảnh Thần Hạo nữa không vậy? Đừng để em phải khinh thường anh!” Cô thà nói những lời nặng nề như vậy, còn hơn để anh tự hành hạ chính mình thêm.
Rượu là đồ tốt sao?
Uống hoài!
“Bà xã……”
“Anh chỉ biết nói hai chữ này thôi hả?” Anh cứ nói hai chữ này bên tai cô miết.
Anh uống say, có quyền gọi vợ mình, mà cô chính là vợ của anh, làm vậy có gì sai.
“Được rồi, không gọi Thích Thịnh Thiên nữa, em đưa anh về được không? Ở đây lạnh quá!” Cô không lạnh, nhưng anh đã uống rượu, còn cả ngày chưa ăn gì, không thể ở lại đây lâu thêm nữa.
Bọn họ cứ rề rà ở đó, trời cũng đã gần sáng.
Cảnh Thần Hạo không nói gì, hai tay chống xuống bãi cát, từ trên người cô đứng dậy, sau đó liền thả lỏng, cả người nằm trên trên bãi cát.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ lo lắng, nhìn mấy chai rượu kế bên anh, cô nhanh chóng ném ra xa.
“Này thì uống! Này thì uống! Uống chết anh đi!”
Cô vừa ném vừa hô, cứ hết chai này đến chai khác, lúc ném hết tay cô cũng bắt đầu tê nhức.
Cảnh Thần Hạo thật sự đã rất say, hai mí mắt như muốn sụp xuống, cố gắng chống đỡ lắm mới nhìn được động tác của cô, thật sự không thể kiên trì thêm nữa.
Nhắm mắt lại, bên tai là giọng nói của Nhiễm Nhiễm, cảm nhận là sự quen thuộc của Nhiễm Nhiễm, anh thật sự cảm thấy rất yên tâm.
Bùi Nhiễm Nhiễm ném hết tất cả bình rượu, trong lòng cảm thấy càng ngày càng nghiêm trọng, vậy mà anh đã uống hết mười mấy chai, thật lợi hại!
Cô thở phì phò nhìn anh, anh đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, cô lầm bầm vài tiếng.
Cô từ xa chạy tới, vậy mà anh lại ngủ thϊếp đi.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng xe ô tô, trên đỉnh đầu cô đã xuất hiện một chiếc xe ô tô, còn có trực thăng đang bay vòng quanh bên trên.
Cô nhìn Cảnh Thần Hạo, nhanh chóng đứng dậy, rời đi.
Cảnh gia đã phái người đến tìm anh.
Hôm sau.
Sau một đêm say rượu, Cảnh Thần Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng liền vuốt vuốt huyệt thái dương, anh nhớ rõ Bùi Nhiễm Nhiễm đã ở bên cạnh anh lúc anh ngủ.
Anh cảm thấy rất yên tâm, cho nên liền ngủ mất.
Anh ngồi xuống khó khăn, mở to mắt, xốc xốc chiếc giường lớn, ngoài anh ra không còn ai khác.
Lại nhìn quanh căn phòng, là phòng ngủ nhà anh.
“Nhiễm Nhiễm......”
Quản gia luôn canh chừng bên ngoài, nghe thấy giọng anh liền đẩy cửa đi vào: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!”
“Nhiễm Nhiễm đâu?”
“Thiếu phu nhân cô ấy……hôm trước đã dọn đi rồi, thiếu gia quên rồi sao?” Quản gia đi vào phòng, cầm theo quần áo mới cho anh thay.
“Tối hôm qua cô ấy ở với tôi mà.” Anh rất chắc chắn, chắc chắn tối hôm qua Nhiễm Nhiễm đã ở bên anh.
“Tối hôm qua......” Quản gia do dự một chút, đặt quần áo trên tay xuống giường, “Tối hôm qua lúc chúng tôi tìm thấy thiếu gia, bên cạnh thiếu gia không có ai khác.”
“Không thể nào.” Anh nhớ rất rõ, Nhiễm Nhiễm hôm qua đã ở bên anh, còn mắng anh.
“Có thể lúc chúng tôi đến, thiếu phu nhân đã rời đi. Thiếu gia, cậu rời giường ăn chút gì trước đi, cả ngày hôm qua cậu đã không ăn gì rồi!” Quản gia khuyên bảo, nhưng trong lòng biết phần lớn anh sẽ không chịu ăn.
“Nghe nói hôm qua thiếu phu nhân đã làm điểm tâm đưa đến công ty, mời thiếu gia dùng.”
Cảnh Thần Hạo liếc quản gia một cái: “Ra ngoài!”
“Vâng.”
Quản gia vừa đi, Cảnh Thần Hạo liền kéo rèm cửa ra, soi gương, nhìn thấy vết đỏ ở bên hông, anh nhớ rõ ràng hôm qua Nhiễm Nhiễm đã ở bên anh, còn nhéo anh.
Anh không có nhớ lầm!
Nhưng những tình tiết khác anh cũng nhớ rất rõ, Nhiễm Nhiễm nói nếu anh uống rượu như vậy Nhiễm Nhiễm rất khinh thường anh.
- ----- App: iNovel – Nhóm dịch: Boss ------