Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 551

Lâm Trí Hiểu trong lòng cảm thấy vui mừng khi Nhiễm Nhiễm đích thân đem bữa sáng đến văn phòng của Boss, Nhiễm Nhiễm đáng lý phải đi bên cạnh cô, nhưng đột nhiên lại chuyển hướng, đi về phía tiếp tân.

“Nhắn giám đốc Thích xuống đón thư ký Lâm, và đưa hai hộp giữ nhiệt này cho anh ta chuyển cho Cảnh tổng” Bùi Nhiễm Nhiễm đặt hai hộp giữ nhiệt xuống, quay về phía Lâm Trí Hiểu vẫy tay chào tạm biệt và rời khỏi Cảnh Thị.

Nhiễm Nhiễm như thế mà bỏ đi!

Cô thật không đến nhìn Boss một lần sao?

Thích Thịnh Thiên nhận được điện thoại từ lễ tân, lập tức chạy ào đến, anh nhìn thấy Trí Hiểu đang đứng tại lễ tân giữa đại sảnh lớn, trên bàn lễ tân là hai hộp giữ nhiệt.

“Hiểu Hiểu, sao em không ngồi đi?” gương mặt điển trai của anh lộ vẻ quan tâm lo lắng.

“Sao anh xuống nhanh thế, nếu em ngồi không phải đứng dậy liền sao” cô quay qua nhìn hai hộp giữ nhiệt, “Nhiễm Nhiễm chuẩn bị cho Boss đấy, anh đem lên cho Boss liền nhé”

“Ôi phụ nữ! Miệng cứng như dao mà lòng mềm như đậu hủ, anh đã nói trong lòng chị dâu vẫn còn anh Hạo mà!” Thích Thịnh Thiên một tay cầm hai hộp giữ nhiệt, một tay ôm eo Lâm Trí Hiểu, cả hai cùng đi lên lầu.

Thích Thịnh Thiên đưa Lâm Trí Hiểu vào văn phòng ổn định chổ ngồi, sau đó đi đến văn phòng của Cảnh Thần Hạo.

Cảnh Thần Hạo đôi mắt lạnh lùng nhìn hộp giữ nhiệt trên tay Thịnh Thiên, gương mặt anh chợt biến sắc, hôm nay anh đã nói rất nhiều lần mà cậu ta cũng không nghe thấy sao.

“Đem đi”

“Anh Hạo! Anh có chắc chứ? Đây là tấm lòng của chị dâu, nếu như anh không ăn, thì em sẽ ăn vì trước giờ em vẫn chưa được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của chị ấy!” Thích Thịnh Thiên không ngừng bước về phía anh ta.

“Giờ nổi lên chuyện thường lừa gạt tôi rồi?” Cảnh Thần Hạo vẫn dán mắt vào màn hình vi tính không để ý đến anh ta.

Thích Thịnh Thiên không nói thêm lời nào, mở hộp giữ nhiệt ra, “canh cải thịt viên, nước chanh mật ong, cháo thịt gà nấm đông cô, còn có thêm một quả táo”

“Nếu anh thật sự không ăn, Hiểu Hiểu cũng vừa mới đến, những món này cũng rất thích hợp với cô ấy, vậy em đem đi nhé…” Thích Thịnh Thiên giả vờ như đem hộp giữ nhiệt đi.

“Bỏ xuống” ánh mắt Cảnh Thần Hạo đã liếc nhìn những món ăn trước mặt mình, nhìn có vẻ như là những món Nhiễm Nhiễm thường làm.

Cô ấy vừa mới đến đây?

Hay là Lâm Trí Hiểu đem đến?

“Anh Hạo, anh từ từ dùng” Thích Thịnh Thiên vội vã ra ngoài, cuối cùng cũng đã có một ai đó trị được anh rồi.

Thích Thịnh Thiên vừa đi, Cảnh Thần Hạo bèn gọi điện thoại, kiểm tra máy ghi hình tại đại sảnh.

Trên màn hình máy ghi hình, anh nhìn thấy nguời đi bên cạnh Lâm Trí Hiểu là Nhiễm Nhiễm, cô ấy đang nói chuyện với thư ký, chờ Thích Thịnh Thiên xuống lấy đồ

Tại sao không kêu anh xuống?

Hay cô không muốn nhìn thấy anh?

Nhưng cô lại chuẩn bị bữa sáng cho anh, còn rất phong phú và đầy tâm ý như vậy, rất thích hợp cho anh vì đã uống rượu say đêm qua.

Quả thật anh không cảm thấy đói chẳng muốn ăn gì, nhưng bất chợt lại có khẩu vị, khi nhìn những món ăn tinh tế trước mặt, như là đang nhìn thấy Nhiễm Nhiễm vậy, vẫn còn ở bên cạnh anh.

Thích Thịnh Thiên trở về văn phòng, Lâm Trí Hiểu đã vội vàng nhìn anh và nói, “sao rồi? Boss có ăn không?”

“Sao em quan tâm anh ấy vậy?”

“Anh có thôi đi không, em cũng vì Nhiễm Nhiễm mới quan tâm Boss thôi, anh cũng chẳng phải là anh em với Boss mà quan tâm như em sao! Nhiễm Nhiễm làm chắc chắn Boss sẽ ăn thôi?”

“Em yên tâm, tuy lúc nãy anh vừa đi anh ấy vẫn chưa ăn, bây giờ thì chắc đã ăn rồi, thậm chí là ăn hết tất cả” giờ đây Thích Thịnh Thiên lại có thêm chút lo lắng, chẳng lẽ sau này phải như vậy anh Hạo mới chịu dùng bữa hay sao?

Vậy thì thê thảm rồi, không chỉ đối với anh ấy, mà còn với chị dâu, vì anh không dám chắc chị dâu mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho anh!

Không đâu, anh Hạo nhất định sẽ không biếи ŧɦái như vậy.

Nhất định là không!

“Anh đang nghĩ gì vậy? Sắc mặt có vẻ lo âu?” Lâm Trí Hiểu nhìn gương mặt anh bất chợt biến sắc, cô hiếu kỳ hỏi.

“Không có gì, giờ em có thể về nhà rồi phải không? Anh đưa em về trước. Nhìn anh Hạo chắc không sao, không cần chúng ta phải bận tâm “ Thích Thịnh Thiên đỡ cô dậy, nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt thanh tú của anh.

“Có thật là không cần lo lắng không?” cô vẫn còn một chút không yên tâm.

“Không cần đâu, hiện giờ anh ấy đã biết chị dâu vẫn còn quan tâm đến mình, nhất định sẽ sống tốt, nếu anh ấy muốn tuyệt thực đến chết, anh sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy chị dâu nữa” nếu đổi lại là anh, thì anh nhất định sẽ sống thật tốt.

Lâm Trí Hiểu suy nghĩ một hồi cảm thấy có lý, Boss không phải là người để bị đánh gục như vậy.

……..

Bùi Nhiễm Nhiễm lái xe về tiểu khu, chợt thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ngay trước cổng, mà còn đậu trên vạch vị trí dừng xe của cô.

Vị tổng tài này vẫn chưa xem đủ trò cười của cô sao, lại còn chạy đến tận nhà cô để xem.

Cô mở của xe, vẻ mặt không thiện ý bước đến cạnh xe anh ta, và gõ cửa xe, “Tề tổng, xem ra anh thật là rãnh rỗi.!”

Tề Viễn Dương mở cửa xe, bước chân ra ngoài, vóc dáng cao lớn đã đứng trước mặt cô, cuối đầu xuống nhìn cô, cùng với sự quyến rũ của đôi mắt đào kèm theo nụ cười lạnh lùng, “không rãnh rỗi, nhưng đối với trò cười của cô, thì lại có nhiều thời gian”

Bùi Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ không vui lùi lại hai bước, “tôi đã trở nên như thế này rồi, anh không thể buông tha tôi sao, đừng đến xem nữa, trở về làm việc đi!”

Tề Viễn Dương uể oải bước đến gần nhìn cô, “à, nói đến công việc, anh còn thiếu một nhà thiết kế, một trưởng bộ phận bộ kế hoạch, một thư ký, em chọn vị trí nào?”

Cô chọn?

“Tôi vẫn chưa có ý định đến công ty anh làm việc” cô lại tiếp tục lùi thêm một bước, xoay người và bước vào nhà.

Hôm qua trời đổ mưa, những con đường trong tiểu khu vẫn còn ẩm ướt, trời hôm nay lại không nắng lắm.

Tề Viễn Dương lê bước theo cô, đi sau lung cô, đôi môi đào nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, “chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy, em hiện giờ cũng không còn làm việc tại Cảnh thị nữa, vậy tại sao không thật sự suy nghĩ, còn nữa! Em nghĩ em đến những công ty khác, những công ty đó nội trong mấy ngày thì sẽ thuộc về Cảnh Thần Hạo?”

Bùi Nhiễm Nhiễm thay dép lê, bước vào trong, nhưng trong lòng cô đang suy nghĩ về những gì anh ta vừa nói.

Cảnh Thần Hạo có thể làm những việc như vậy sao?

“Anh đang đứng ở gốc độ của một người đàn ông mà đưa ra kiến nghị cho em, nếu như anh là Cảnh Thần Hạo, tuyệt đối không để em thoát ra khỏi lòng bàn tay, con người như anh ta, thu mua một công ty là một việc làm đơn giản nhẹ nhàng, trừ khi em không đến công ty của anh, mà đến công ty của huynh đệ của anh ta, có thể anh ta sẽ không mua lại mà công ty sẽ tự hiến tặng cho anh ta cũng không chừng” Tề Viễn Dương ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy cô đang cầm ly rót trà, “anh uống rượu”

“Uống rượu gì chứ, anh còn phải lái xe” cô giờ không thể nhìn người khác uống rượu, thật sự cảm thấy phiền toái.

“Em quan tâm tôi như vậy, cô là nhà thiết kế, trưởng bộ phận, hay là thư ký của anh?” Tề Viễn Dương nghiêng người về phía trước và nhướn mày mới sự thích thú.

Thư ký?

Mỗi ngày phải đối mặt với gương mặt trái xoan thanh tú và đầy vẻ mê hoặc, cô thật không muốn.

Nhà thiết kế?

Cô đích thực là nhà thiết kế, nhưng trên cơ bản cô cũng chỉ là nghiệp dư mà thôi.

Sở trường của cô vẫn là làm kế hoạch!

“Trưởng bộ phận” cô đặt ly trà xuống, và ngồi xuống sô pha.

Tề Viễn Dương nhìn thấy cô ngồi bên phải mình, thực ra anh cũng không còn ngại khi cô ngồi kế bên mình, vì hiện giờ cô và Cảnh Thần Hạo cũng đã chia tay rồi.

“Vẫn là chúng ta hợp tác vui vẻ, khi nào thì có thể đi làm? Em muốn thư giãn vui chơi vài ngày cũng được, Dương Dương Noãn Noãn đã có người chăm nom rồi, Cao Thâm mấy ngày nay cũng không có việc gì đặc biệt”