“Em vốn định trong ngày kết hôn nói cho...... anh biết, nhưng......” Tại sao lại mất rồi!
“Nhiễm Nhiễm, Con mất rồi anh cũng đau lòng, nhưng em càng khiến anh đau lòng hơn!” Cô ấy thế này rất không tốt cho sức khỏe.
Bác sĩ nói cô ấy chảy quá nhiều máu, nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không rất dễ để lại di chứng.
Cô từ từ thở chậm lại, thế nhưng lòng cô vẫn khó chịu như vậy, cô không phải một người mẹ tốt, không có chăm sóc tốt cho con.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh khóc thút thít của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Hòa hoãn lại một hồi lâu, mới ngừng khóc.
Cảnh Thần Hạo chăm sóc cô ăn chút gì đó, rồi tiếp tục nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong mắt hiện ra tơ máu, đôi môi nhấp nhẹ không có huyết sắc.
Cảnh Thần Hạo cả đêm không ngủ, sắc mặt không khác gì so với cô, khuôn mặt tuấn tú để lộ ra sự mệt mỏi.
“Khinh thường anh à! Ngay cả quần áo cũng không thay!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn cái áo sơ mi gần sắp thành cái áo bông của anh, khuôn mặt nhỏ tức giận.
Boss lớn cúi đầu nhìn cái áo trên người mình, thản nhiên nói, “không đẹp trai?”
“Đẹp trai, ông xã đẹp trai nhất!”
“Mắt nhìn tốt.” Đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của cô, “đợi lát nữa Dương Dương Noãn Noãn sẽ tới, chuyện của em bé tụi nó còn chưa biết.”
“Sớm muộn sẽ biết, không sao.” Em bé đã không còn, cô cũng biến không ra một đứa.
“Chúng ta có thể làm lại một đứa.” Khóe miệng anh cong nhẹ, nhưng trong đầu hiện ra bộ dạng nôn nghén của cô, lại do dự, “vẫn là từ bỏ đi.”
“Thật sự không muốn? Vậy sau này em sẽ không sinh nữa!” Nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trở nên nghiêm túc của anh, cười nói.
“Bên trong cái não nhỏ của em đang suy nghĩ gì nữa vậy? Nghỉ ngơi cho khỏe, đi ngủ nào.” Anh còn phải đi xử lý kẻ cầm đầu.
“Em đang nghĩ cuối cùng anh đã có thể tiết chế thêm chút nữa rồi, không cần em bé nữa.” Cô đã trơ mắt nhìn anh cấm dục một tháng rồi.
“Anh thấy khoảng thời gian này em nghỉ ngơi đủ rồi."
“Không có!”
“Tối hôm qua......” Nhìn khuôn mặt ở gần của anh, cô thản nhiên nói, người tối hôm qua là ai cô cũng không biết.
Nhưng nhất định không phải anh!
Cô nhớ kỹ hôm qua cùng Đường Tư Điềm xem bảng thiết kế đá quý, đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, Đường Tư Điềm đỡ cô đi nghỉ ngơi, cảm giác đầu của mình càng ngày càng nặng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Sau khi tỉnh lại cũng chỉ cảm thấy toàn thân nóng nực khó chịu, cái loại cảm giác đó rất giống cảm giác của sáu năm trước.
Cơ thể không chịu sự khống chế mà áp sát vào người kế bên…..
Trong đầu Cảnh Thần Hạo hiện lên dáng vẻ hôm qua của cô, trong mắt lập tức hiện lên một tia ngoan lệ, người phụ nữ của anh, con của anh!
“Nhiễm nhiễm, nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện tối hôm qua anh sẽ xử lý.” Cảnh Thần Hạo sờ khuôn mặt nhỏ của cô, thấp giọng nói, “ngủ đi, anh ở đây trông chừng.”
“Dạ......” Cô thật sự rất mệt mỏi.
Sảy thai còn đau hơn sinh con, chính mình cũng có thể cảm nhận được cơ thể của mình yếu cỡ nào.
Tối hôm qua may là anh xuất hiện, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao.
Bên cạnh có cảm giác quen thuộc, Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại, dần dần tiến vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh nghe thấy tiếng hít thở nhẹ đều đều cuả cô, Cảnh Thần Hạo ngồi thêm một lát, mới từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
- -----------Nhóm dịch Boss – App iNovel----------
Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, mỗi một bước chân tựa như đang đẩy cô xuống vực sâu vậy.
Hai tay hai chân của Đường Tư Điềm đều bị trói chặt, trong căn phòng phẫu thuật đầy mùi thuốc bầu không khí yên tĩnh một cách đáng sợ.
Cô sai rồi!
Cô không nên tính kế Bùi Nhiễm Nhiễm và anh hai.
Cô chỉ nghĩ đến nếu như Bùi Nhiễm Nhiễm và anh hai ở bên nhau, cô sẽ có thể ở bên anh Hạo, thế nhưng cô thật tình không biết Bùi Nhiễm Nhiễm đang mang thai.
Tối hôm qua cô bị bắt lại, lúc từ miệng của Thích Thịnh Thiên biết được Bùi Nhiễm Nhiễm mới vừa từ phòng phẫu thuật ra, và đứa bé không giữ được, cô hoàn toàn đơ người tại chỗ.
Sảy thai?
Bởi vì cô cho Bùi Nhiễm Nhiễm uống loại thuốc đó sao?
Một khắc đó cô liền biết cô chết chắc.
Cô căn bản cũng không biết Cảnh Thần Hạo sẽ trở về, càng không biết Cảnh Thần Hạo làm sao tìm được Bùi Nhiễm Nhiễm, chỉ cần vượt qua đêm nay, anh hai và Bùi Nhiễm Nhiễm sẽ gạo nấu thành cơm, Cảnh Thần Hạo không thể tiếp tục ở bên Bùi Nhiễm Nhiễm nữa.
Thế nhưng vì sao hết lần này tới lần khác xảy ra biến cố như thế.
Hai bên của cô có hai vệ sĩ sắc mặt nghiêm túc đứng đấy, đèn trong phòng phẫu thuật đèn rất sáng, nhất là cái trên bàn giải phẫu, bốn bóng đèn lớn chiếu sáng, trên bóng đèn còn có vết máu đã ngưng tụ lại, các loại dụng cụ giải phẫu dính vết màu còn bày ra ở một bên.
Cô nhìn thấy tình trạng như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô yên lặng nuốt nước miếng, cái bàn giải phẫu lạnh buốt đó.
Nghe nói...... Tối hôm qua Bùi Nhiễm Nhiễm làm phẫu thuật trên cái bàn này.
Đem đứa bé còn chưa ra hết trong bụng cô lấy ra.
Bây giờ cô bị nhốt trong phòng phẫu thuật này, Cảnh Thần Hạo muốn làm gì cô đây?
Cô còn nhớ rõ tối hôm qua lúc Thích Thịnh Thiên đưa cô vào, trên gương mặt tuấn tú lộ ra sự đồng tình......
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, vẻ mặt của người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt đầy sát khí, lúc gương mặt hết sức đẹp trai đó nhìn vào cô, chỉ có lạnh lẽo, xa cách, chán ghét, thậm chí là căm hận.
Bởi vì sự vô tri của cô, dẫn đến con của Bùi Nhiễm Nhiễm không còn.
Cô đáng bị phạt, lỗi của cô, thế nhưng trong phòng phẫu thuật này, bầu không khí lạnh quá mức đáng sợ.
Từng cơn sợ hãi khơi dậy từ trong lòng cô, cô muốn cầu cứu, mở miệng nhưng không biết muốn hô cái gì.
Từ tối hôm qua bắt đầu đã không có nhìn thấy anh hai, bây giờ người duy nhất có thể giúp cô cũng không biết đi đâu rồi.
Cô ngay cả một người để cầu cứu cũng không có.
Cô chú ý tới quần áo trên người anh, trên quần áo toàn là vết máu, hơn nữa đã bị phai, giống như đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, kiều diễm ướŧ áŧ.
Nhưng đó lại là vết máu thật......
Đó là của Bùi Nhiễm Nhiễm!
Từ tối hôm qua đến giờ anh ấy ngay cả quần áo cũng chưa thay, thậm chí là bây giờ lập tức đến tìm cô, không kịp chờ đợi muốn báo thù.
“Anh Hạo, đây chỉ là một sự hiểu lầm, em không phải cố ý, em không biết chị Nhiễm Nhiễm mang thai, anh bỏ qua cho em đi!” Cô cuống quít xin lỗi cầu xin tha thứ, toàn thân đã bắt đầu hơi run rẩy.
Từ tối hôm qua đến bây giờ cô đều ở đây, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có đi, bây giờ nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, trong lòng cực kì sợ.
Hai chân không kìm được kẹp chặt, người này đang trong trạng thái căng thẳng, chỉ cần một sợi dây cung đứt, cả người cô đều sẽ sụp đổ.
“Con của tôi không còn nữa, cô chỉ nói một câu không phải cố ý?” Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo truyền đến, cặp mắt đen thâm thúy lạnh nhạt đó nhìn cô.
Đường Tư Điềm dọa sợ rồi, giọng của anh tựa như quỷ dữ câu hồn, một khắc sau cô nàng sẽ không còn ở trên thế giới này.
“Anh Hạo, em chỉ là không hiểu chuyện, không cố ý hại chị Nhiễm Nhiễm, em không biết chị ấy đang mang thai.” Nếu như biết, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhưng cô lại không biết, vả lại chuyện họ có thai giấu kĩ như vậy làm cái gì?
Nếu như sớm nói ra chút, nếu như nói cho họ biết, làm sao cô lại đi làm chuyện ngu như vậy chứ.
“Tốt cho sự không hiểu chuyện.” Cảnh Thần Hạo đứng thẳng người, từ trên nhìn cô.
“Anh Hạo, xin anh, nể mặt anh hai em, bỏ qua cho em có được hay không! Em thề em sẽ không tiếp tục gây chuyện nữa! Em nhất định đi khỏi thật xa, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt chị Nhiễm Nhiễm, cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa!” Hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Anh của cô, ha ha.” Cảnh Thần Hạo hừ lạnh hai tiếng, sự phẫn nộ trong mắt càng thêm mãnh liệt.