Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 428

Chỉ cần có một bên chủ động, bọn họ sẽ thành cốt truyện, sẽ phát triển, về điểm này ông không cần lo lắng.

Thích Thịnh Thiên bị Trần Nhan lôi khỏi đại sảnh, vừa bước ra, Trần Nhan liền hất tay anh ra.

Từ trong túi lấy thuốc hút và hột quẹt gas ra, dựa vào xe thể thao, hít hà điếu thuốc nhìn vào mặt tuấn tú âm u của anh ta, dưới ánh nắng sinh huy rạng ngỡ.

"Anh đừng nhìn em như thế, anh nghĩ em muốn à! Cũng tại anh uống say nên nói bậy, kéo em đi vào!" cô ta đâu muốn lấy chồng!

"Đáng lý ra nên để ba tôi xem bộ dạng lúc này của cô, ông ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô!" Thích phụ không thích phụ nữ hút thuốc.

"Ông ấy có chấp nhận hay không thì có sao đâu, em đâu phải gã cho ông ta, bộ anh muốn em làm mẹ kế anh à?" Trần Nhan nhả một làn khói thuốc vào mặt anh ta.

Thích Thịnh Thiên uống rượu, nhưng không thích hút thuốc, nghe mùi khói thuốc sặc sụa.

Anh ta lùi về sau hai bước, "rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Cô ta lại không thích anh ta, tại sao lại tự đem nửa đời mình giao cho anh ta chứ!

Bọn họ ở chung với nhau sẽ không có kết quả tốt!

Căn bản là bọn họ không thể ở chung với nhau được.

"Gần đây em thấy chán nản quá! Không có gì làm, bỗng nhiên có mục tiêu cuộc sống, cảm thấy không tệ, có phải không, chồng tương lại?" vẻ mặt Trần Nhan mỉm cười nhìn anh ta, mở cửa xe ra, "đi thôi! Em đến Cảnh thị dạo, đến xem tiểu tình nhân của anh!"

"Cô nên buông xuôi ý định này đi!"

"Vụ án của tập đoàn Âu Á đang náo loạn rất lớn, em nghe cái gì chuyện cũ của Bùi gia đã được moi lên lại rồi, A thành gần đây xảy ra nhiều chuyện, em không gia nhập cho náo nhiệt thêm sao được! quan trọng muốn đến xem anh thích như thế nào, em rất giỏi theo khuôn mẫu!" Trần Nhan bỗng nhiên nhẹ run chân mi, "sao nào, em đối xử tốt với anh như vậy được không?"

Vậy mà cô ta gọi là đối xử tốt ư?

"Đơn phương tuyên bố hủy hôn ước với cô, thì chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa, cô đừng trông mong vào tôi!" Trần Nhan thông qua cửa sổ xe nhìn anh ta, "có muốn em đi thăm dò dùm anh không?"

Thích Thịnh Thiên thắt dây an toàn vào, lạnh lùng lướt mắt nhìn cô ta, "cô tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt cô ấy!"

"Không thì sao!"

"Trần Nhan, không muốn Trần Thị tồn tại đúng không!" nếu như anh ta muốn làm sụp đổ một cơ nghiệp nào đó, là một chuyện dễ dàng.

"Không muốn! có anh bên cạnh, sau này em là người của Thích gia, thì cần gì Trần Thị nữa!" Trần Nhan đạp vào chân gas, đi theo anh suốt chặng đường.

Xe của Thích Thịnh Thiên chạy rất nhanh, Trần Nhan cũng đuổi theo sau, nhưng cuối cùng cũng không đủ sức dí theo.

Thế là đuổi theo không kịp nên đành buông xuôi, định muốn theo kịp anh ta để dẫn dắt mình vào Cảnh Thị.

Thích Thịnh Thiên mặt mày giận dỗi đi vào Cảnh Thị, một bước đi lên lầu, từ trong thang máy bước ra liền đến thẳng phòng làm việc của Lâm Tri Hiểu.

Bên trong lại không có người!

Anh ta ngồi bên trong đợi cô ta nửa tiếng rồi, anh ta nhìn dáo dát quanh phòng, nhưng vẫn không thấy Lâm Tri Hiểu quay trở về?

Anh ta nghi ngờ đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên phòng Bùi Nhiễm Nhiễm.

Cô ta thật biết trốn mà!

Biết anh ta muốn tìm cô, lại đi trốn bên nhà chị dâu.

Lúc anh ta mở cửa đi vào, phát hiện bên trong không chỉ có Bùi Nhiễm Nhiễm và Lâm Tri Hiểu, mà còn có cả Trần Nhan.

Cô ta đang ngồi bên phòng làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm, trên tay đang cầm ly trà nóng, nói cười vui vẻ.

Có phải anh ta đã bỏ sót điều gì không, hôm qua Lâm Tri Hiểu còn tỏ vẻ lạnh lùng với Trần Nhan nữa mà, sao bây giờ lại nói cười vui vẻ vậy!

Nhìn thấy anh ta đi vào, ba người phụ nữ trong phòng nén lại cười ý.

"Tôi bỗng chợt nhớ đến mình còn công chuyện chưa làm, tôi đi trước đi!" Lâm Tri Hiểu quay người đi ra, lối đi trước mặt bị Thích Thịnh Thiên chặn lại kín đáo!

"Tiểu Thiên Thiên, như thế là không hậu đạo rồi, em mới là vợ tương lai của anh, anh làm như vậy là thể hiện rõ sự nɠɵạı ŧìиɧ rồi! xem em như vô hình đúng không?" Trần Nhan từ trên bàn bước xuống, chậm rì rì đến trước mặt anh ta, "Tiểu Thiên Thiên, anh thật hết thuốc cứu rồi! anh đùa giỡn với một cô gái nhà lành như vậy, anh có để ý đến cảm nhận của em không!"

"Tôi đâu cần phải suy xét đến cảm nhận của cô?" Thích Thịnh Thiên kéo lấy cổ tay của Lâm Tri Hiểu, quay người ra ngoài.

"Nhiễm Nhiễm, cứu tôi!" Lâm Tri Hiểu quay người cầu cứu, cô ta yêu cầu cô ấy!

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi đó, đồng tình nhìn cô ta, "thanh quan không bước chân giải quyết gia sự, Tri Hiểu, bàn với nhau cho thật tốt đi."

"Nhiễm Nhiễm, tớ sẽ bị lột da mất......" cô ta quay người về sau trì nề, không muốn đi ra.

Cuối cùng cũng bị Thích Thịnh Thiên ôm ra ngoài.

Hai người họ vừa mới đi, vẻ mặt bình tĩnh uống trà nóng, cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, "bà Cảnh thật xinh đẹp!"

"Cám ơn."

"Hai người họ xem ra có ve rất hợp đôi!" Trần Nhan chuyển đề tài câu chuyện, cười nói.

"Cô cũng hơi quá độ." Có thể nhìn ra cô ta không thật sự thích Thích Thịnh Thiên.

Vả lại xem có vẻ như đang cố ý tác hợp cho hai người đó, quan hệ của họ vẫn luôn trì trệ không tiến, cần phải có người đứng ra kích một tí.

Cho nên cô ta mới không cản Thích Thịnh Thiên kéo Lâm Tri Hiểu đi.

"Khi nào anh ta xử lý xong Lâm đại mỹ nhân, bà Cảnh nhớ thông báo tôi một tiếng, cái việc giải trừ hôn ước, phải để tôi nói mới đúng, sao có thể để anh ta luôn mở miệng nói trước được, vậy sẽ khiến tôi mất mặt!" Trần Nhan đặt cái ly trên tay xuống, "cám ơn ly trà của bà Cảnh, tôi đi trước đây!"

Trần Nhan rất nhanh chóng rời khỏi văn phòng, Bùi Nhiễm Nhiễm mới đứng dậy, mở cửa sổ hít thở không khí, phòng làm việc có mùi khói thuốc thoang thoảng, vừa mới bốc ra từ trên người của Trần Nhan.

Cô ta không thể ở đây lâu, cầm xấp tài liệu vừa mới giải quyết xong đem đến phòng Cảnh Thần Hạo.

Cảnh Thần Hạo thấy cô ta vừa bước vào, đôi mắt đen thấu bỗng bừng sáng, buông công việc trên tay nhìn cô ta.

"Tri Hiểu tội nghiệp, dự là sẽ bị ăn đến khô héo mất." Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nói.

Đại Boss ôm lấy người vợ yêu kiều của mình, "em nhìn thấy vậy chắc vui lắm."

Tài liệu trên tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đặt trên bàn anh ta, thân người vừa chuyển động, liền bị rơi xuống đùi anh ta, "anh cảm thấy con người Thích Thịnh Thiên không tệ, tuy rằng lúc trước hơi đào hoa chút."

"Anh ta có vợ chưa cưới."

"Anh vừa mới gặp, lang vô tình thϊếp vô ý, việc ép duyên thật đáng ghét!"

Đại Boss ôm cô ta vào lòng, cúi đầu áp vào vai cô, hít mùi thơm nhẹ thoảng trên người xô, "may thay chúng ta không phải vậy."

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy cái cổ ướt nhẹ, cô ta liền biết là đi vào đây sẽ khó tránh khỏi sự dày vò ngọt ngào này.

......

Đáng thương cho sức lực không thể vượt qua Thích Thịnh Thiên, nên bị anh ta nhốt vào trong phòng làm việc của anh, bị anh ta đặt trên bàn, tài liệu trên bàn tung rơi xuống đất.

"Chúng em vừa nãy không phải cười anh, chỉ là Trần Nhan vừa nói một câu đùa khiến cả bọn cười òa lên thôi." Lâm Tri Hiểu thành thật tường thuật lại.

"Anh không quan tâm chuyện cười gì!" anh ta thừa biết Trần Nhan sẽ không nói chuyện hủy hôn ước cho Lâm Tri Hiểu nghe.

"Vậy thì anh nên quan tâm đến việc của tập đoàn Âu Á, gần đây cần phải giải quyết, Cảnh tổng rất bận, anh thân là đặc trợ trợ trợ trợ của anh ta mà, em thì là thư ký của anh ta, chúng ta không nên trốn việc như thế?"

"Nhưng mà phải ăn no mới có sức làm việc được!" Thích Thịnh Thiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô ta, thật muốn hỏi cô ta đã đem anh ta đặt ở vị trí nào trong não cô ta.

Hiện tại chả phải cô ta nên quan tâm đến việc tại sao anh ta lại có vị hôn thê sao?

"Để em gọi thức ăn nhanh cho anh, anh muốn ăn gì nào?" Lâm Tri Hiểu không muốn trúng kế của anh ta, bọn họ không thích hợp tán tỉnh lúc này.