Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 389

Thích Thịnh Thiên mắt sáng rực lên, Hạo ca nói vậy thì nhất định là ý tưởng tốt, thấy trên mặt anh cuối cùng cũng có chút sắc hồng, cuối cùng cũng sống lại rồi.

Có cách nào mà không dùng ngay được từ đầu chứ!

Giờ này tất cả người nhà đều không có ở đây, chỉ có mình anh.

“ Hạo ca, vậy anh ăn gì đó trước đã, cái cách hay mà anh nói ấy, sau khi ăn xong mình hẵng bàn nhé, anh nói làm sao thì mình làm vậy!” Thích Thịnh Thiên nhìn chai rượu cạnh bên.

Dạ dày của Hạo ca chắc không được thoải mái nên không được uống rượu.

Cảnh Thần Hạo không có hứng ăn, nhưng anh không được gục xuống trước.

“ Hạo ca, anh ăn thanh đạm thôi!” Thích Thịnh Thiên thật sự muốn cho anh uống một chút thuốc ngủ sau đó lén kiểm tra cơ thể cho anh.

Dáng vẻ của anh rõ là khá yếu và mệt mỏi.

Nếu còn bệnh ra nữa thì khó nhằn lắm.

Chị dâu còn chưa tìm được!

Nhưng anh không có cái cơ hội đó!

......

Dương Dương Noãn Noãn giờ đang ở bên cô, không biết Cảnh Thần Hạo sao rồi, có thể anh cũng chẳng mấy bận tâm.

Cô đưa tay xoa lên bụng dưới của mình, nó bằng phẳng như không hề chứa một sinh mệnh bé bỏng bên trong.

Dương Dương Noãn Noãn đang chơi ở một nơi không xa, cô đứng đó nhìn theo hai đứa trẻ, sau lưng cô có tiếng bước chân tới gần cùng với hương rượu man mác.

“ Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra.” Cô biết rằng sẽ rất mạo hiểm nhưng đã hơn một tháng rồi, không đi kiểm tra cô không thể yên tâm.

Kiểm tra khoa sản là rất quan trọng.

“ Có thể sẽ bị Cảnh Thần Hạo phát hiện.” Tề Viễn Dương giờ này cũng chẳng mời rượu cô nữa.

Sinh mạng bé bỏng kia quan trọng hơn nhiều so với việc bị Cảnh Thần Hạo bắt gặp được.

“ Anh ta vẫn đang tìm Dương Dương Noãn Noãn, giờ đúng là có hơi đông lính, đợi mấy hôm nữa cho lính canh ít hơn hẵng đi thì hơn.” Không thể vừa lấy lại được Dương Dương Noãn Noãn thì cô lại chủ động dâng lên miệng Cảnh Thần Hạo được.

3 ngày sau khi Dương Dương Noãn Noãn đến đây, cả A thành đều xôn xao chuyện phu nhân Bùi gia trở về, giờ đang được Cảnh Thần Hạo bảo vệ.

Mặc dù hôn nhân của Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm không được cử hành suôn sẻ nhưng lúc trước cũng đã cầu hôn thành công cho nên trong mắt người ngoài cuộc thì cách làm của Cảnh Thần Hạo không có gì là không hợp lý.

Mẹ......

Bùi Nhiễm Nhiễm khi biết được chuyện này thì cô đang vẽ tranh cùng Noãn Noãn, cô bước ra khỏi phòng vẽ, dựa lưng vào tường. Phía đối diện, Tề Viễn Dương đang thư thả đứng đó, đôi mắt nâu đen nhìn cô như nửa cười nửa không.

“ Có thể là tin giả.” Tề Viễn Dương nhẹ nhàng buông câu nói.

“ Tôi biết, nhưng tôi vẫn phải đi xem sao!” Nhỡ đâu chuyện này là thật!

Nhỡ đâu mẹ cô trở về thật!

Hôn lễ của cô, bà không kịp tham gia cộng với việc cô trốn hôn cho nên có thể mẹ cô trở về thật.

Mẹ cô muốn biết giờ cô sống như thế nào, trong lòng bà vẫn không thể bỏ quên đứa con này. Mà cũng có khả năng mẹ sẽ hỏi cô sao lại không nghe lời bà mà vẫn định gả cho Cảnh Thần Hạo.

“ Cô phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị họ bắt được.” Tề Viễn Dương vẫn nhẹ giọng nói.

“ Không, tôi cứ vậy mà đi.” Tiện để cô lấy ra đơn ly hôn ném vào mặt anh ta.

Thấy đôi mắt cô thoáng qua sự tiếc nuối, nhưng rồi lại biến mất nhanh chóng.

“ Cô quyết định là được, về Dương Dương Noãn Noãn cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho chúng.” Anh biết giờ này cô chỉ bận tâm hai đứa nhỏ.

“ Ừm!” Cô cũng nhẹ nhàng đáp. Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, giờ đã là 7 giờ tối.

Không biết sau khi cô đi sẽ xảy ra chuyện gì nên ngày mai hẵng đi, tối nay cứ ở nhà chơi với Noãn Noãn, cô tiếc nuối không muốn rời xa con cái.

Tối đó, Bùi Nhiễm Nhiễm lại ngủ cùng hai đứa, như vậy khiến cô cảm thấy được tĩnh tâm. Cuộc sống cô cần cũng chỉ là những chuỗi ngày với hạnh phúc giản đơn như vậy chứ không phải là nɠɵạı ŧìиɧ hay nuôi gái.

Nói không chừng Cảnh Thần Hạo lăng nhăng như vậy, lại không chỉ có một mình Bùi Nhã Phán mà còn nhiều cô khác nữa, không chừng con cái lại nhận bố không kịp rồi ấy chứ!

Ngày hôm sau, Bùi Nhiễm Nhiễm nói ra ngoài mua đồ cho Noãn Noãn, cô dặn hai đứa nghe lời chú Tề rồi lái xe đi khỏi nơi cô đã sống hơn một tháng.

Bối Tịnh Nguyệt nghe nói giờ này đang ở tại gia trang của Bùi gia, do người của Cảnh Thần Hạo đang chăm coi nhưng họ đều quên mất một điều, hiện giờ sống trong gia trang của Bùi gia không chỉ có mình Bối Tịnh Nguyệt.

Còn có cả Bùi Nhã Phán!

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa lái vừa nghĩ, nếu đã quyết định tới đó, thà cô đi bệnh viện kiểm tra trước, nhưng sự háo hức muốn gặp mẹ của cô lại càng lớn hơn.

Dù cho cô biết rằng đến đó rất có khả năng gặp Cảnh Thần Hạo!

Gia trang của Bùi gia ngập trong ánh nắng, cây hạnh nhân mọc xanh rờn quanh gia trang, từng hàng lớn với những chiếc lá phất phơ theo chiều gió.

Trước cửa gia trang có hai người cảnh vệ với sắc mặt đáng sợ, nhìn cũng biết là người của Cảnh Thần Hạo.

Cô xuống xe bước đến cổng lớn, hai người cảnh vệ không hề có ý chặn cô lại, lập tức cho cô vào.

Cô vừa bước vào đã muốn quay ra, cô nghĩ Cảnh Thần Hạo có thể thật sự đã tìm thấy mẹ cô cho nên anh có ở đây cũng kệ chỉ cần cô có thể gặp được mẹ.

Nhưng không phải vậy, trang viên lớn như vậy không hề có hình bóng của mẹ, không có Cảnh Thần Hạo, thậm chí không có cả Bùi Nhã Phán, chỗ nào cũng thấy cảnh vệ.

Lẽ nào hôm nay họ không có nhà?

Lần trước cô đến đây cùng Cảnh Thần Hạo là vào mùa đông, họ cũng chẳng vào trong phòng mà rời đi luôn, sau này chỉ có Bùi Nhã Phán lui đến, họ thậm chí còn chưa vào trong xem.

Vào đến phòng khách, nơi đây bày biện y như 6 năm trước, không khác gì, thậm chí còn không ít ngọc được lưu lại, toàn bộ là những món đồ mà ba cô thích.

Lần trước trong cuộc đấu giá, họ cũng đấu món đồ mà ba thích, nơi này gần như vẫn là nó của 6 năm trước. Cô đứng trong phòng khác, cảm nhận như cả gia đình hạnh phúc vẫn ở đây như 6 năm trước.

Mẹ cô ngồi trên ghế cắn hạt hướng dương, ba cô thì đang ngồi cạnh đó xem cuộc bán đấu giá món đồ của ông, chăm chú nhìn vào màn hình ti vi. Còn cô, cô đang ngồi ngay cạnh họ, tay gọt một quả táo và đưa cho mẹ cô một miếng táo tươi.

Một gia đình hạnh phúc như vậy, nếu không có sự kiện của 6 năm trước thì ba vẫn còn sống, mẹ cũng không bị mất tích, đời cô chỉ cần gặp một tên trai tồi như Âu Dương Lập là đủ rồi, tuyệt đối không cần sống với tên trai tồi thứ hai, Cảnh Thần Hạo.

Tầng một không có người, cô chậm rãi tiến lên tầng hai, căn phòng này như được tu bổ lại vậy. Cũng đúng, nơi này là căn phòng mà Bùi Nhã Phán ở, cung điện của gấu yêu thì phải trang hoàng lại là đúng.

Nhưng lại dùng ngôi nhà của cô để nuôi người tình, lẽ nào anh không có chút lương tâm nào sao?

Còn cả mẹ cô, anh nghĩ gì mà lại đưa mẹ cô đến sống ở đây?

Tầng hai cũng rất yên tĩnh, cô chậm rãi bước đến trước căn phòng của mình khi trước, vừa đẩy cửa ra cô đã cảm nhận được một làn gió lạnh và mạnh mẽ ập đến.

Cô bất giác lùi về sau nhưng lại bị anh kéo mạnh lấy, cô lọt thỏm trong lòng anh. Eo cô bị anh ôm chặt lấy, cứ như sắp bị bẻ gãy vậy, trên người anh phảng phất mùi thuốc lá.

Anh hút thuốc?

“ Cảnh Thần Hạo, anh buông tôi ra!” Cô hét lớn, cơ thể nhỏ bé không ngừng giãy lên trong vòng tay anh.

“ Bùi Nhiễm Nhiễm, em muốn làm gì vậy!” Cuối cùng anh cũng đợi được ngày cô trở lại bên cạnh anh, buông cô ra, đợi kiếp sau nhé!