“Vậy cô hãy tìm cho mình một người bạn trai, để anh ta cầu hôn với cô” cô vẫn lật từng trang ảnh, và chọn lựa nỗi ám ảnh!
“Được thôi! Nhưng tôi lại chưa tìm được!” Bùi Nhã Phán trả lời một cách nhàm chán.
Cuối cùng, váy cưới của cô cũng do Cảnh Thần Hạo chọn, còn đối với anh, chỉ cần một bộ để phối với cô mà thôi.
Người may chiếc váy cưới này là một phụ nữ trung niên, tay nghề bà ấy rất cao, bà đã đánh bại rất nhiều thợ thêu tuổi trung niên, nhưng váy cưới có phần phức tạp, nên phải mất một tháng bà mới hoàn thành xong.
Khi Bùi Nhiễm Nhiễm bắt đầu bước ra thì đã thấy hai chiếc xe đậu ngoài cổng, cô vẫn chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng nói của Cảnh Thần Hạo bên cạnh.
Anh nháy mắt Bùi Nhã Phán, “cô ngồi ở phía sau.”
Sau đó, anh dìu Nhiễm Nhiễm vào xe, cô nhìn Bùi Nhã Phán đứng ngoài cửa xe, nhìn bọn họ từ từ rời đi, nhếch miệng cười rồi mới bước vào xe mình.
Trong xe, cô xoay mặt nhìn Cảnh Thần Hạo từ lúc lên xe cứ im lặng không nói lời nào, “anh hôm nay có vẻ lạnh lùng hơi quá rồi!”
“Có sao?” trước giờ anh vẫn như vậy, vì anh nghĩ cũng không có gì đặc biệt để nói.
Hơn nữa, đối phương lại là em họ của cô, lại là một cô gái, nên anh cho rằng cần phải giữ khoảng cách
“Anh cố tình phải không?” cô mỉm cười hỏi, và tựa người vào anh.
Cảnh Thần Hạo cảm giác sung sướиɠ, anh rất hạnh phúc khi Nhiễm Nhiễm tựa vào người anh, áp sát vào anh, nhưng câu hỏi của cô lúc nãy, anh cho rằng nó có chút hồ đồ.
“Anh không có, anh chỉ là quá chú tâm đến việc chọn váy cưới thôi, đời người chỉ duy nhất một lần, anh muốn nghiêm túc một chút để làm việc này.” nhìn vẻ mặt có vẻ bối rối của cô, nên khi phải đưa ra quyết định, anh vẫn là người phải làm.
“Được được được, anh nghiêm túc, anh nghiêm túc nhất, còn còn em không nghiêm túc chút nào, được rồi chứ!” cô chỉ đưa ra lời tuyên bố như vậy.
“Nhiễm Nhiễm, em giận rồi à?” anh giữ cô lại không cho cô đi và cuối xuống nhìn vào mắt cô.
“Vậy anh nói đi vì sao em lại giận?” vì cô cho rằng từ xưa đến nay cô không phải là mẫu người dễ giận, và là người phụ nữ hay ghen.
Hơn nữa, giữa Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhã Phán chưa hề có bất cứ đυ.ng chạm gì, Bùi Nhã Phán gọi anh cũng chỉ là câu nói trống không, thật chất cô không cần phải giận.
“Vì không để em tự chọn váy cưới?” gương mặt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng pha chút nghiêm túc nói với cô.
“Đúng đấy, nhưng anh đã chọn thì đều là những cái em thích, nên khó mà khiến em không thể không giận anh được!” cô nở nụ cười, cơ thể cô đã bị anh giữ chặt nên chỉ có thể áp vào lòng anh.
Thời gian trôi nhanh thấm thoát đã hơn nửa tháng trôi qua, trong thời gian nửa tháng này, họ không có một ngày rảnh rỗi, một khi cô có chút thời gian, cô lại bị Cảnh Thần Hạo đưa đi chụp hình cưới.
Vào những ngày cuối tuần thậm chí còn phải daddyy ra nước ngoài, trên bãi biển, lâu đài, bãi cát, vách đá, thậm chí đến cả sa mạc, rừng rậm…..
Cô không nghĩ mình phải mặc váy cưới màu trắng, cô cũng không biết những chiếc váy cưới này đã may xong từ khi nào, nó giống như được thiết kế riêng cho cô vậy.
Cảnh Thần Hạo không hề đề cập đến việc váy cưới, anh càng không nhắc đến điều này, cô sẽ càng cho rằng đây là sự thật, cô đâu biết rằng anh sẽ âm thầm may váy cưới cho cô.
Nhưng trong cô cũng rất cảm động, vì đi đến rất nhiều nơi, váy cưới cũng được xem là quá trọn vẹn rồi.
Mùa xuân đang sắp đến gần, trên cành cây những lá non đang đâm chồi, khiến thành phố A trở nên một bức tranh tràn đầy sức sống, khắp nơi mọi người đều rộn ràng hân hoan.
Công ty sản xuất ngọc của Cảnh thị đã bị đóng cửa trong năm qua nay chuẩn bị hoạt động trở lại, không những thế họ sắp tung ra thị trường sản phẩm mới của nhà thiết Vivian, và năm mẫu sản phẩm mới của các nhà thiết kế riêng nhà Cảnh thị.
Hôm nay, một cuộc họp báo đã được tổ chức, tất cả các phương tiện truyền thông đều được mới đến tham dự, sự kiện được phát sóng trực tiếp trong nước và toàn thế giới.
Bùi Nhiễm Nhiễm thật chất không muốn đến tham dự, nhưng Cảnh Thần Hạo cương quyết đưa cô đến, chưa kể đến cô là thư ký riêng của anh, mà mang thân phận là chủ tịch phu nhân, thì hiển Nhiễm cô phải có mặt.
Ngồi bên cạnh nghe giọng nói trầm ấm của anh, cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Xin hỏi chủ tịch Cảnh, hai người kết hôn khi nao thế? Cũng khá lâu từ khi Ngài cầu hôn đến nay đã hơn một năm rồi!” sau khi trả lời các câu hỏi trong họp báo, thì có một số phóng viên đến phỏng vấn những vấn đề khác.
Đặc biệt là thông tin lễ thành hôn giữa Cảnh Thẩn Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm sự kiện gây nhiều sự chú ý nhất, sự kiện năm ngoái rất nhiều người đã chứng kiến cảnh cầu hôn giữa hai người, nên giờ đây mọi người vẫn không ngừng trông chờ được đón xem lễ thành hôn của họ.
Nếu như là lúc trước, Cảnh Thần Hạo sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến việc này.
Nhưng giờ đây, anh xoay loại nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm và trả lời một cách nhanh nhảu, “sắp rồi!”
“Sắp là khi nào vậy Cảnh chủ tịch? Xin Ngài hãy nói cụ thể thời gian được không, chúng tôi đang nóng lòng chờ đợi lắm rồi, ngày đó là ngày trọng đại, chẳng nhẽ Ngài đợi đến khi sắp tổ chức hôn lễ mới thông báo ra sao!”
“Đúng rồi, đúng rồi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe họ nói đến ngày cưới thì mới chợt nhớ ra, bản thân cô cũng không biết hôn lễ được tổ chức này nào nữa?
Cô liền quay đầu nhìn anh, như là đang đợi anh câu trả lời của anh.
“Sẽ thông báo cho mọi người sớm thôi, xin kiên nhẫn chờ đợi, sẽ không lâu đâu, bởi vì tôi còn nóng lòng chờ đợi đến ngày được cưới cô ấy hơn các bạn nữa.” Cảnh Thần Hạo nói xong anh xoay người đối diện với cô, nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên mặt cô..
Những người chứng kiến cảnh tượng này đều rất phấn khích và họ liên tục chụp ảnh.
“Sau cuộc họp báo chúng tôi có chuẩn bị một buổi tiệc trà để thiết đãi các vị, nếu như còn vấn đề gì để hỏi, thì chúng ta có thể vừa uống trà vừa trò chuyện.” Sau câu nói của vừa rồi của Thích Thịnh Thiên, Cảnh Thần Hạo liền kéo Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy vội vã rời khỏi nơi ấy.
Thích Thịnh Thiên đứng nhìn bóng dáng hai người khuất đi, anh nở nụ cười uể oải, quay lại nhìn các phóng viên và các nhân vật thời trang được mời đến mà nói: “người đàn ông đã có vợ đều khác biệt, khi nào thì tôi mới có thể đi một cách vội vàng như vậy.”
“Thích tổng, ngài vẫn còn chúng tôi đây mà!”
Bên dưới mọi người đều cất tiếng cười
“Đi đi đi, tôi lại không thích như vậy.” Thích Thịnh Thiên buông micro xuống và đứng dậy, “đi thôi, vừa ăn uống vừa trò chuyện.”
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm bước vào hội trường, và đã tìm được một nơi yên tĩnh để trò chuyện.
“Hôn lễ sẽ cử hành khi nào vậy anh?” Bùi Nhiễm Nhiễm cầm ly nước cam trước mặt, vừa cười vừa hỏi anh.
“Khi nào váy cưới may xong thì sẽ cử hành.” anh nhíu mắt nhìn cô mà môi anh nhẹ nhàng nở một nụ cười anh nói: “Thế em còn yêu cầu cho hôn lễ của chúng mình không?”
“Không có, tân lang là anh, tân nương là em thế đã đủ.” Với cô từ trước đến nay không có yêu cầu gì đặc biệt với nghi thức hôn lễ.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng Nhiễm Nhiễm vẫn còn nung nấu một cảm giác bất an.
Hôm nay họ đã xuất hiện trước ống kính, mami cô nhìn thấy không biết có để lại mảnh giấy gì cho cô không.
Không cho phép cô lấy Cảnh Thần Hạo.
Mami cô rốt cuộc đã biết được điều gì.
“Chắc chắn rồi.” Hai người họ kết hôn, tân lang tân nương chắc chắn phải là họ.
“Đừng quá vội! Ôn hòa một chút, tìm một ngày thích hợp, dù sao anh cũng đã nói đời người chỉ có một lần sao.” cô chợt nói một cách bình thản.
“Được!” hiếm khi Nhiễm Nhiễm có ý kiến về hôn lễ, dù có trễ vài ngày, đối với anh cũng không phải vấn đề lớn.
Hôn nhân của hai người dù gì cũng đã được định trước rồi, hôn lễ được cử hành cũng chỉ là một hình thức mà thôi.
Hình thức cũng rất quan trọng, nhưng tâm trạng của Nhiễm Nhiễm thì càng quan trọng hơn.
Thích Thịnh Thiên ngồi trên chiếc bàn được đặt gần kính cửa sổ, xung quanh là các nữ phóng viên cùng với những phụ nữ khác, như một bức tranh ngàn hoa pha chút màu xanh của lá.
Lâm Trí Hiểu vừa ngồi bên dưới khán đài liên tục lắng nghe anh những lời anh nói, những tưởng rằng anh đang nói bản thân mình. nhưng bây giờ thì sao!
Vừa bước xuống khan đài, là các cô gái đã vây quanh anh, cô quả thật không nên trông đợi một người đàn ông hào hoa như vậy.