“......”
Hôm nay cô cũng chỉ về muộn một chút thôi mà?
Ngày thứ 2 khi tỉnh dậy, cô nhấc cánh tay không có mảnh vải của mình lên nhìn, không phải nói là sẽ mặc đồ cho cô sao?
Đồ dối trá!
Cô nhấc cánh tay còn lại, huých nhẹ lên ngực cơ thể cũng đang lõα ɭồ nằm cạnh bên, “ Cảnh Thần Hạo, đồ lừa bịp!”
“ Ừ.” Anh nhắm mắt, đáp cô một tiếng.
Không ngờ anh vẫn còn đáp lại cô, anh có lý?
Cho nên, trên đường đi làm, cô không nói lời nào với Cảnh Thần Hạo, kệ cho anh nói thế nào cô cũng không đếm xỉa đến anh.
Nên khi họ cùng bước vào công ty, một người đi trước người đi sau, đến Thích Thịnh Thiên vừa từ thang máy bước ra cũng để ý đến thái độ kỳ lạ của hai người.
Lúc thế này anh không nên tham gia vào làm gì, mà đi thẳng về văn phòng của mình, khi đi ngang qua cửa văn phòng của Lâm Tri Hiểu, như một thói quen, anh nhìn vào trong.
Nhìn thì chẳng sao, chỉ có cái chân anh bỗng hơi bước vào trong, “ Lâm Tri Hiểu?”
Lâm Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng như một thói quen, cô mở ngăn tủ lấy chiếc hộp ra, “ Thích tổng, sợi dây đây.”
Từ sau khi Thích Thịnh Thiên tặng nó cho cô, cô gần như một phả xạ, lần nào đến văn phòng cô cũng lôi ra định trả lại cho anh.
Thích Thịnh Thiên chẳng buồn nhìn chiếc hộp mà vẫn chăm chăm gương mặt cô, “ Cô rảnh quá sao mà đi làm đầu tóc mới thế kia?”
Trông đẹp đấy chứ.
Chỉ là câu nói này, anh không toát ra.
“ Ừm......đi coi mắt.” Cô cũng biết anh không lấy lại, cô coi như không nhìn thấy ánh mắt anh, chậm rãi trả lời.
“ Coi mắt?” Một thư ký của Cảnh tổng như cô còn phải đi coi mắt.
“ Thực ra......tôi không phiền nếu dùng cùng cô......”
“ Thích tổng!” Cô lập tức đứng dậy, ngắt lời anh, “ Tôi còn nhiều việc phải làm, nếu anh rất rảnh thì mời anh ra ngoài, quành phải và trở về văn phòng của anh.
Cô thật sự rất bận, sắp tới dạ tiệc mừng nguyên đán của Cảnh Thị rồi, đây là sự kiện lớn mỗi năm của Cảnh Thị, các chi tiết và công đoạn trong đó đều đến tay cô, nên bản thân cô phải kiểm tra lại hết lần này đến lần khác để chắc chắn nó sẽ không xảy ra sự cố nào.
“ Cô coi mắt ở đâu? Với ai?” Anh rất có hứng thú gặng hỏi cô, để đi coi mắt còn cố ý đi làm tóc nữa sao.
“ Thích tổng, hôm nay có phải anh......” Cô chỉ vào đầu mình, “ Có vấn đề?”
“ Lâm Tri Hiểu!” Có phải não anh có vấn đề đâu, rõ ràng là mắt anh có vấn đề.
“ Có tôi đây!” Có lẽ cô ở cạnh Nhiễm Nhiễm lâu nên cũng biết cãi lại.
Anh nhìn cô một hồi, thấy chiếc cằm hất cao khi nãy của cô từ từ hạ xuống, anh cười thầm, “ Tiệc nguyên đán tuần sau, cô sẽ là bạn nhảy của tôi!”
“ Ờm.” Cô nhìn chiếc vòng cổ, cất lại, đến lúc đó vẫn phải mang theo.
Thích Thịnh Thiên thấy hành động này của cô, anh mừng thầm, quay người trở về phòng làm việc của mình, trước khi đi anh còn dừng lại nói, “ Kiểu tóc mới không tồi.”
“ Cần anh phải nói!” Cô nói một câu rồi tiếp tục cúi xuống làm việc.
Nhưng chẳng được 2 phút, cô lại nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thích Thịnh Thiên quay lại.
Cô lập tức đứng bật dậy, “ Thích tổng, còn cần dặn dò gì nữa không?”
Thích Thịnh Thiên nhanh chân bước đến, nhìn cô từ trên xuống dưới, “ Cô vẫn chưa nói với tôi thời gian địa điểm và đối tượng coi mắt.”
“ Sao tôi phải nói với anh? Cảnh Thị giờ còn quản lý đời sống tư của nhân viên sao? Không được phép yêu đương?” Còn cả không được có thiên lý?
“ Có nói không!” Thích Thịnh Thiên cứng giọng, anh không tin Lâm Tri Hiểu còn cả gan không trả lời anh.
Cô bị quát một tiếng sao dám không trả lời, đáp án vẫn chạy trong đầu cô, nhưng miệng đã nói ra, “ Tối thứ 6 ở Chí Dư, đối tượng là Tiết Mạc( Tiết Mộ).”
“ Tiết Mạc? Sao không gọi là Bế Mạc cho nhanh! Cái tên khó nghe.” Anh vẫn chưa gặp người thật đã bắt đầu muốn chê rồi.
“ Tại vì ba anh ta không phải họ Bế!”
“ Lâm Tri Hiểu! Không cần cô phải nói!” Thích Thịnh Thiên không thích câu trả lời của cô, cô gái này bắt đầu biết làm người khác bực mình từ khi nào vậy!
Anh nhớ khi trước trừ chuyện cô làm việc vô cùng nghiêm túc và trách nhiệm thì trước mặt Cảnh Thần Hạo cô vô cùng cung kính, 1 là 1, 2 là 2. Giờ lại còn dám nói đùa về anh ta nữa.
Lẽ nào là vì Bùi Dĩ Hàn bây giờ là người phụ nữ của anh ta nên cô có người chống lưng nên mới dám ăn gan báo như vậy?
Cô mím môi, không nói thì không nói.
Có phải do cô muốn nói đâu, là do anh hỏi cô mới trả lời mà, bây giờ còn người ngang tàng như anh không?
Lần đầu tiên Thích Thịnh Thiên bị một người phụ nữ làm cho bực mình đến vậy, anh quay người đi ra cửa.
Lâm Tri Hiểu nhìn theo khó hiểu, lẽ nào Thích Thịnh Thiên ở ngoài chịu bức tức từ cô nào rồi xong chạy đến đây, đổ lên người cô?
Cô rùng mình, đàn ông như Thích Thịnh Thiên, nên tránh xa thì hơn.
......
Bùi Nhiễm Nhiễm vì công việc nên tới văn phòng của Cảnh Thân Hạo, vừa bước vào đã thấy trên bàn anh là một bó hồng khá lớn, nhìn khoảng 99 bông hồng.
“ Yo! Cảnh tổng đang mùa đào hoa sao! Hoa hồng còn được gửi đến tận văn phòng cơ.” Cô ôm văn kiện bước vào, vì không có người ngoài nên cô thay lại giọng nói của mình để chọc anh một câu.
Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn cô từng bước đến gần, cho đến khi cô dừng lại trước bàn làm việc của anh mới chậm rãi mở miệng nói, “ Tặng em đấy.”
“ Có ai như anh không? Muốn tặng hoa cho em không phải nên mang đến văn phòng em sao? Anh để ở đây đợi em tự đến lấy? Có chuyện như vậy nữa sao?” Hôm nay coi như cô học được thứ mới mẻ.
“ Có, anh đây.” Anh cứ thế mà mang tặng cô không bị cô đáp ra ngoài mới lạ, cho nên cứ để đây chờ cô đến lấy thì hơn.
Nếu cô lấy thì mang đi, không lấy thì cứ để lại văn phòng anh, còn hay hơn nhiều so với việc bị cô quăng ra khỏi phòng làm việc của cô.
“ Ký tên đi!” cô đặt văn kiện lên, không nhìn bó hoa kia nữa, mà chỉ nhìn anh, “ Cảnh tổng, sao anh còn không để cho vivian đế làm việc?”
Thậm chí còn không làm bất kỳ một công việc tuyên truyền nào, Âu Dương Lập đến giờ còn không biết vivian đã đồng ý đến Cảnh Thị làm việc.
Người đàn ông này đang toan tính gì đây?
Anh không mong cô dính vào chuyện này, tốt nhất cô nên nằm ngoài mọi chuyện.
“ Em không giận nữa à?” Anh không trả lơi câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô. Rõ ràng bút đặt trước mặt anh nhưng anh không ký.
Cô không tha thứ cho anh thì anh sẽ không ký phải không?
Có người nào ấu trĩ đến vậy không?
“ Em không giận nữa.” Cô cũng chằng buồn chấp nhặt với anh, “ Hôm nay anh để em ngủ một giấc an lành thì em sẽ không giận nữa.”
Mắt Cảnh Thần Hạo đảo sang phải, trong tầm mắt anh là bó hoa hồng lớn kia, anh đưa tay dịch nó về phía cô, “ Em còn nhớ lời hứa anh đã nói khi trước không?”
“ Cảnh Thần Hạo, anh không định xong chuyện này đúng không?” Cô muốn quẫy mình, không thể cứ để anh chèn ép như vậy được, lần này có nói gì cô cũng không bỏ qua, tuyệt đối không.”
“ Vợ yêu, em nói gì thì là như thế.” Anh cầm chiếc bút trên bàn, nhanh chóng ký tên, “ Không giận nữa chứ?”
“ Xem thành ý của anh!” Cô lấy tập văn kiện quay người đi ra ngoài.
“ Hoa......” Cảnh Thần Hạo nhìn bó hoa đặt trên bàn, bó hoa này khá chiếm diện tích.
Đáp lại anh là một sự tuyệt tình, anh nhìn bó hoa một phút cuối cùng nâng lên bước ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra ngoài, đúng lúc Thích Thịnh Thiên bước tới, anh trợn mắt nhìn, “ Hạo ca, lãng mạn thế!”
Có phải anh nhầm không? Sao hôm nay mọi người đều có vấn đề thì phải?