Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng hiểu thủ đoạn người đàn ông này độc ác thế này, không chỉ muốn hủy đi Hòa Miêu, còn “mời” Âu Dương Lập đến đây, để anh tận mắt thấy Hòa Miêu diễn cảnh xuân cung.
“Cái sừng này, thật chói mắt!” Cảnh Thần Hạo lười biếng dựa vào sau ghế, mắt sáng lên ý vị không rõ ràng, “Cô nói, Âu Dương Lập bây giờ sẽ làm gì?”
Bùi Nhiễm Nhiễm cắn môi, nhìn thấy Âu Dương Lập nhanh chóng xuống xe, mặt u ám, mắt không còn chút ôn nhu nào, trán đầy gân xanh, có thể thấy là tức giận ngập trời.
Hoặc là vì phát hiện điều gì, đột nhiên anh quay đầu, nhíu mày, đi về hướng xe bên đây.
Âu Dương Lập đứng vững ngoài xe, đưa tay nhẹ gõ cửa.
Cảnh Thần Hạo hạ cửa sổ xuống, lạnh lùng nhìn anh, môi cong lên nụ cười châm chọc, “Âu Dương thiếu gia sao lại đến nơi này? Không lẽ nhân viên Cảnh thị bị bắt cóc đến đây, tôi cũng không biết có nơi đổ nát như vậy.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn đến ngây người, hoàn toàn khâm phục khả năng diễn xuất của Cảnh Thần Hạo, tuy trước mặt là bộ dạng tùy ý không quan tâm, nhưng lời nói lại cực kỳ áp bức người khác khiến họ thở không nổi.
Tay để bên hông của Âu Dương Lập cuộn chặt, tự nhiên biết ý trong lời của Cảnh Thần Hạo, ẩn nhẫn cong môi: “ Cảnh tổng, Hòa Miêu làm sai chuyện, nhưng cô ấy đã nhận được hình phạt, có thể tha cho cô ta 1 lần không.”
Từ trên xe nhìn thấy cảnh Hòa Miêu bị xâm phạm, lòng anh khó chịu, tức giận ngập trời. Nhưng bây giờ nhìn thấy gạc băng trên chân Bùi Dĩ Hàn, toàn thân cũng nhếch nhác, coi như hoàn toàn hiểu ra, cũng không trách được ai.
Bùi Nhiễm Nhiễm không nhìn anh, cúi thấp đầu, ngồi đàng hoàng bên ghế phụ, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong lòng cảm thấy đắng chát.
- ----------- --------------
Âu Dương Lập vốn tưởng Cảnh Thần Hạo sẽ cố ý làm khó, không ngờ anh hào phóng nói: “Nếu là phụ nữ của Âu Dương thiếu gia, tôi nể mặt anh. Chỉ là, không có lần sau.”
“Cảm ơn Cảnh tổng không làm khó, còn nữa tôi thay Hòa Miêu, xin lỗi Bùi tiểu thư.’
Âu Dương Lập xin lỗi xong, quay người đến bên Hòa Miêu, tức giận đưa tay đẩy 3 người ăn mày ra.
Hòa Miêu coi như hoàn toàn khỏa thân, nhưng mà kì lạ là chưa mất đi tuyến phòng bị cuối cùng. Tóc dài xõa phía sau, mắt như đường tơ, sắc mặt đỏ ửng, kháng cự không nổi luồng khí nóng trong người, cuồng loạn động đậy cơ thể, nhíu mày nỉ non: “Nóng, rất nóng, anh Âu Dương cứu em…”
Âu Dương Lập mặt đen như mực, lúc đầu anh nhìn trúng Hòa Miêu là vì cô ta đơn thuần đáng yêu không có tâm cơ, giống Nhiễm Nhiễm vậy, nhưng bây giờ…
Anh mím môi, cởϊ áσ ngoài đắp lên người Hòa Miêu, che lại cơ thể khỏa thân của cô, cúi người ôm Hòa Miêu, dưới ánh nhìn của mọi người, từng bước đi về.
“Rất nóng, uhm…” Hòa Miêu rêи ɾỉ ra tiếng, tay muốn chui ra từ trong áo khoác của Âu Dương Lập, nhưng bị áp quá chặt, khiến cô không thể rút tay ra đưa, khó chịu hắt hơi.
Thích Thịnh Thiên và Mẫn Lệ ở bên lạnh lùng nhìn, Thích Thịnh Thiên không thích Âu Dương Lập, hai tay bỏ trong túi dựa vào đầu xe, cười lạnh châm chọc: “Âu Dương thiếu gia, tiểu tình nhân của anh uống thuốc rồi, dược tính rất mạnh, đêm nay chắc không rảnh rồi, chăm sóc cho thân thể, đừng để làm đến hư!”
Mặt Âu Dương Lập lúc xanh lúc trắng, loại châm chọc như là 1 loại sỉ nhục, nhưng anh không thể nói lại gì.
Bùi Nhiễm Nhiễm trong xe nhìn ra, 10 ngón cuộn chặt, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Sao vậy? Cô không nỡ?” Tâm trạng kích động mạnh như vậy của cô, anh có thể cảm nhận được, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Theo lý mà nói, Bùi Dĩ Hàn chẳng qua gặp Âu Dương Lập vài lần, hoặc là đang ăn miếng trả miếng, hoặc là, thần sắc phức tạp đến người ta nhìn không thấu.
Chỉ là, nói về người có quen Âu Dương Lập lâu, mà còn có tình cảm đặc biệt với hắn.
Vậy thì, chỉ có Bùi Nhiễm Nhiễm.
Nghĩ đến đây, tay cầm vô lăng của anh vô thức nắm chặt.
- ----------- --------------