Trải qua buổi tối hôm qua kinh tâm động phách, tiểu thúc còn có thể đem con trai ruột giao cho mình, Chiến Vân Kỳ quả thực kích động đến thiếu chút nữa khóc, vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm đi, con thề lúc này nhất định trông chừng cẩn thận Hựu Hựu, nếu xảy ra ngoài ý muốn, tcon sẽ tự cung tạ tội!”
“Phi phi, là tự vận tạ tội……” Hắn kích động đến độ miệng bị liệu.
Lục Diệp ở một bên che miệng cười, nhưng mới cười không đến ba giây, liền phát hiện tầm mắt cường mãnh nhìn xuyên qua chỗ cô, sợ tới mức cô nhanh chóng ngừng cười, ngại ngùng sốt ruột mà lại hát ra một tiếng kêu “eo”.
Còn có thể càng mất mặt hơn nữa không đây?
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, cô hận không tìm cái khe đất chui vào.
Lục Diệp lo sợ bất an, tim đập nhanh, khi cô cho rằng Chiến Đình Kiêu còn sẽ nhìn chằm chằm vào việc lấy thân báo đáp không bỏ này, thì tên này lại chỉ nói một câu nói liền rời đi.
“Dưỡng thương cho tốt.”
Ha? Cứ như vậy?……
Nhìn bóng dáng Boss rời đi, Lục Diệp huyền huyễn, cho đến khi cửa đóng lại, cô mới trở lại hiện thực, nặng nề mà thở 1 hơi.
“mmp, hù chết cha……”
“U a, sắc mặt này thay đổi nhanh vậy sao?” Vừa rồi nha đầu này không phải là thái độ này.
Lục Diệp sợ tới mức run lên, đã quên sau lưng còn đang đứng một vị.
Chiến Vân Kỳ buồn bực đến thở dài, “Tôi không có cảm giác tồn tại vậy sao?”
Nói như thế nào hắn cũng mỹ mạo phong lưu có tiếng có được không, ít nhiều gì mỹ thiếu nữ đều bị gương mặt này của hắn làm cho chết mê chết mệt, lại bị bơ như thế!
Nhìn vẻ mặt không vui của ai đó, Lục Diệp nhịn không được lại muốn đả kích một chút, chậm rì rì nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ phi Vu Sơn bất thị vân.”
Ý ngoài lời, gặp được Chiến Đình Kiêu thịnh thế mỹ nhan này, hắn loại này căn bản khó để vào mắt.
Chiến Vân Kỳ tức giận đến vừa kéo trừu, “Được! Cô thật tàn nhẫn!”
Trải qua này một đêm say, việc video bất nhã kia chỉ sợ hiện tại đã trở thành hot search, Giang Văn Thăng nhất định tìm cô đến điên rồi.
Kế tiếp, Giang Văn Thăng nhất định muốn tuyên bố cuộc họp báo làm sáng tỏ chuyện này, cũng sẽ để cô đứng ra thanh minh.
Rốt cuộc cô là em gái trên danhh nghĩa của Lục Lăng Tuyết, hơn nữa còn là vị hôn thê của Giang Văn Thăng.
Là lúc cô nên xuất hiện!
Sau khi Chiến Đình Kiêu đi, Lục Diệp liền cân nhắc phải như thế nào mới thoát thân, nhưng Chiến Vân Kỳ vẫn luôn nhìn cô, bánh bao nhỏ tỉnh lại càng quấn lấy cô, một khắc đều không rời.
Tuy rằng cô cũng thực thích ở cùng với bánh bao nhỏ, nhưng hiện tại thật sự không phải lúc, cô còn có nhiệm vụ gian khổ trong người.
“Hựu Hựu, chúng ta thương lượng được không?”
Lục Diệp vừa mở miệng, bánh bao nhỏ lập tức làm ra một bộ dạng ủy khuất đến giống như sắp bị vứt bỏ, ngây ngốc mắt to mà nhìn đến độ lòng cô dao động.
Không được! Lục Diệp mày còn phải cứng rắn lên, ổn định, ổn định!
“Cái kia…… Là như này, nhà cô nuôi 2 con chó nhỏ, nhưng cô từ ngày hôm qua ra ngoài đến bây giờ, chó kia đều không có ăn cái gì, chúng nó sẽ đói mất, cho nên, cô muốn về
nhà trước cho chó ăn, chờ cô xong rồi lại đến thăm nhóc được không?”
Nói thực ra, cô cũng xem như không nói dối, bởi vì trong nhà xác thật là có hai con chó à, một con gọi Giang Văn Thăng, một con gọi Lục Lăng Tuyết, hơn nữa hai con này hiện tại cũng thật là nôn nóng ngóng trông cô trở về.
Một bên Chiến Vân Kỳ nghe xong, trên mặt lộ ra biểu tình không tin tưởng lắm, liền hỏi, “Nhà cô nuôi chó gì?”
“Teddy!” Lục Diệp không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Nói xong lúc sau mới phát hiện, chính mình hình dung thật sự là quá chuẩn xác à!
Lục Diệp hiện tại lo lắng nhất chính là bánh bao nhỏ buồn bực, cũng không biết chính mình như thế nào, đối với nhóc con này hoàn toàn không có sức chống cự.
Ánh mắt nhỏ ủy khuất của nhóc đều có thể khiến cô bức đến lúng túng.
Cũng may bánh bao nhỏ nghe xong lời cô lời nói cũng không có như thế nào, chỉ là vẫn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm tay cô đang quấn băng gạc.
Lục Diệp nhìn tay mình, đột nhiên phản ứng lại, hiểu ý cười, “Hựu Hựu không cần lo lắng, tay của cô không có việc gì, chỉ cần thay thuốc đúng hạn, miệng vết thương sẽ mau liền lại.”
Nói xong còn cùng bánh bao nhỏ nhẹ nhàng đánh một chưởng, bàn tay nhỏ mềm mại kia bỏ vào lòng bàn tay, có loại cảm giác tê tê dại dại, miệng vết thương thế nhưng một chút cũng không đau.
Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm tay cô lại nhìn một hồi, mắt to đen bóng như đang ngẫm nghĩ cái gì, rồi mới xoay người bò đến mép giường, từ cái bàn lấy giấy cùng bút nghiêm túc mà viết cái gì, viết xong đưa cho cô.
Lục Diệp lấy qua đi xem, trên mặt không khỏi hơi lộ ra biểu tình kinh ngạc, trên giấy ngay ngắn viết một từ tiếng Anh, “hpone”
Bánh bao nhỏ mới năm tuổi, lại biết viết tiếng Anh? Còn viết tốt như thế.
“Khả năng của Hựu Hựu không chỉ như vậy, sau này cô từ từ sẽ biết!” Chiến Vân Kỳ đối với con của nhị thúc mà kiêu ngạo nhướng mày, cái đuôi muốn vẫy lên trời cao.
Bất quá cũng là, với gien Chiến Đình Kiêu cường đại như vậy, con cái vừa sinh ra còn không phải bỏ xa mấy con phố so với những đứa trẻ bình thường.
Chỉ là đứa nhỏ này đã năm tuổi rồi, tại sao từ tối hôm qua đến
giờ chưa từng thấy nhóc này mở miệng nói chuyện?