Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 353: Chính mình trở thành tình địch của chính mình

Trường Hận bị Ngũ hoàng tử một roi đánh lên mu bàn tay, đau nóng rát.

"Ngũ điện hạ, ngươi đây là có ý gì?" Trường Hận trừng mắt nhìn hắn.

Tốt xấu gì nàng cũng được coi như là ân nhân cứu mạng của đối phương, không nghĩ tới đối phương hỉ nộ vô thường, ở trên đường đánh nàng một roi như thế.

Vu Nguyên Quân từ trên cao nhìn xuống nàng, ngữ khí lạnh lùng: "Ta thấy ngươi vừa rồi đi ra từ Thiên Nhạc phường?"

Trường Hận ngây ngẩn cả người, lửa giận trong lòng vừa trào ra bỗng chốc biến thành lạnh băng.

Nàng không ngừng nhớ lại một màn vừa rồi từ Thiên Nhạc phường đi ra, chẳng lẽ Vu Nguyên Quân đã phát hiện bí mật của nàng?

Thấy nàng không nói chuyện, Vu Nguyên Quân cười lạnh: "Thật không nghĩ tới, y quan Đại lý tự cũng sẽ đến thanh lâu tìm niềm vui, ngươi vừa rồi chọn trúng vị cô nương nào?"

Trường Hận không dám nói tiếp, bởi vì nàng không đoán ra được, Vu Nguyên Quân đã biết được bao nhiêu.

Nàng càng không nói chuyện, lửa giận trong mắt Vu Nguyên Quân càng cháy lớn: "Ta cảnh cáo ngươi, nữ nhân kia không phải người ngươi được phép động vào."

Trường Hận vẻ mặt mờ mịt.

Nữ nhân nào?

"Ngũ điện hạ có ý gì?" Nàng lần này không phải giả bộ hồ đồ, mà là thật sự hồ đồ.

"Ngươi ở Thiên Nhạc phường chọn vị cô nương kia… là bồi rượu hay là nghe xướng khúc?" Vu Nguyên Quân chất vấn nói.

"Này đâu có liên quan đến Ngũ điện hạ?"Trường Hận ra vẻ khinh thường, trong lòng lại nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc trước.

Sau khi nàng cùng Hồng Lăng bước vào phòng liền thay đổi một thân y phục đi ra, cũng không gặp qua những người khác a, Ngũ điện hạ nói cô nương… chẳng lẽ là Hồng Lăng?

"Điện hạ nếu như sợ người khác động đến người của mình thì mau chóng chuộc thân cho Hồng Lăng cô nương đi, Ngũ điện hạ hẳn là không thiếu chút tiền hương phấn này đâu."

Lời vừa nói ra, Vu Nguyên Quân lạnh giọng cười khẽ: "Ngươi không cần giả bộ đánh lạc hướng, người ta nói là ai ngươi biết rất rõ, cô nương kia là người của ta, sau này không cho phép ngươi đến Thiên Nhạc phường tìm nàng."

Trường Hận hoàn toàn mông lung, không phải Hồng Lăng cô nương?

Kia hắn nói… chẳng lẽ là chỉ nàng khi mặc nữ trang?

"Ta không biết cô nương điện hạ nói là ai, điện hạ có thể gợi ý một chút không?" Trường Hận thăm dò nói.

Vu Nguyên Quân sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Chẳng lẽ Ngũ điện hạ đến tên họ vị cô nương kia là gì cũng không biết?"Trường Hận cười ra tiếng: "Đến tên cũng không biết còn dám nói là người của điện hạ, thật sự quá buồn cười!"

Vu Nguyên Quân xanh mặt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trường Hận, bộ dáng như là muốn phun ra lửa tới nơi.

Trường Hận lúc này đã hiểu rõ tất cả, tuy rằng trên tay đau lợi hại, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn cười.

"Hạ quan còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ." Trường Hận chắp tay nói: "Hy vọng lần sau điện hạ đừng xúc động như thế, nhận đúng người rồi hãy đến gây chuyện."

Nói xong Trường Hận xoay người rời đi.

Nếu không đi nhanh nàng sẽ cười ra mất.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Vu Nguyên Quân sẽ bởi vì nàng đổi từ nữ trang sang nam trang mà tức giận.

Cái này là chuyện gì a!

Chẳng lẽ Vu Nguyên Quân thật sự nhìn trúng nàng khi mặc nữ trang?

Trường Hận nhanh chóng thoát khỏi Vu Nguyên Quân.

Nàng không muốn có bất kì liên quan nào tới Ngũ điện hạ, mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ xui xẻo.

Trở lại Đại lý tự, chỉ thấy một lão gia tử mặc trang phục đầu bếp đang ở trong phòng chờ nàng.

"Ngàn lão gia tử, ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Trường Hận ngạc nhiên nói.

"Thiếu khanh đại nhân vẫn chưa trở về sao?" Ngàn Thừa hỏi.

"Vẫn chưa… có chuyện gì sao?"

Ngàn Thừa thần sắc có chút ngưng trọng: "Lần trước Thiếu khanh phó thác ta chiếu cố lão bộc Thanh Hầu phủ… gặp phải chút phiền toái, suýt nữa bị người ta gϊếŧ chết, tuy rằng kịp thời cứu được nhưng mà thương tích quá nặng, sau khi đại phu đến khám nói là sống không được bao lâu, cho nên ta nghĩ hỏi qua ý Thiếu khanh đại nhân, mấy tên gϊếŧ người kia đều đã bị thủ hạ nghĩa nữ ta phái ra bắt được, muốn chờ Thiếu khanh đại nhân đến xử lý."

Trường Hận nghe xong liên tục nhíu mày.

Thanh Mặc Nhan vẫn luôn âm thầm điều tra thân thế của hắn, tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng mà hắn cũng không kiêng dè Trường Hận, cho nên nàng ẩn ẩn cảm thấy việc này thoát không khỏi liên quan đến Thanh Hầu phủ.

"Phiền toái y quan lại đến Thanh Hầu phủ một chuyến, tốt nhất có thể phái người đưa tin cho Thiếu khanh đại nhân." Ngàn Thừa nói.

Trường Hận gật đầu, việc này cũng chỉ có thể để nàng đi làm.

Xử lý qua loa vết thương trên tay, nàng lại chạy tới Thanh Hầu phủ, đem chuyện nói cho Như Tiểu Lam nghe.

Như Tiểu Lam nghe xong vội vàng phái người đi tìm Sử Đại Thiên.

Trong viện bọn họ cũng nuôi bồ câu đưa tin, chỉ có dùng bồ câu đưa tin mới có thể đưa tin tức ra ngoài một cách nhanh nhất.

Thời điểm đợi Sử Đại Thiên, Trường Hận đem chuyện trong lễ vật của Ngũ điện hạ có giấu thuốc bột nói ra.

Nhắc tới Bạch Ngọc lâu, còn có cuộc "Gặp gỡ" ngoài ý muốn khiến nàng muốn cười khổ kia.

Như Tiểu Lam nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

"Ngũ điện hạ có phải hay không coi trọng ngươi?"

Trường Hận cười khổ: "Hy vọng đó không phải sự thật."

Như Tiểu Lam chống cằm hai mắt vụt sáng lên: "Ngươi có cảm thấy hay không mỗi lần Vu Nguyên Quân nhìn ngươi, ánh mắt đều có chút không thích hợp?"

Trường Hận cũng chống cằm, ngồi ở đối diện nàng: "Có sao, sao ta lại cảm thấy như là hắn có thù oán với ta, luôn tìm ta gây phiền toái."

"Thanh Mặc Nhan cũng luôn tìm ta gây phiền toái, cho nên ta cảm thấy Vu Nguyên Quân nhất định là thích ngươi."

Khóe miệng Trường Hận co rút hai cái, Như cô nương, ngươi có thể đừng lôi Thiếu khanh ra nói chuyện được không, hắn căn bản không phải người thường a.

"Xem ra Vu Nguyên Quân đã coi bộ dáng khi mặc nam trang của ngươi là tình địch của hắn." Như Tiểu Lam cười khanh khách: "Quá thú vị!"

"Như cô nương, ngươi có thể có chút đồng tình được không." Nhìn nha đầu đối diện cười vô tâm vô phế, Trường Hận bi ai nói.

"Ta rất đồng tình với ngươi a, Vu Nguyên Quân khả năng sẽ đến chất vấn ta, sao lại đem nha hoàn bên người bán vào Thiên Nhạc phường." Như Tiểu Lam hết sức vui mừng: "Ta liền nói là dạo này thiếu tiền… xem hắn có bỏ bạc ra chuộc ngươi hay không!"

"Như cô nương, ngươi đủ rồi a!"

Như Tiểu Lam cười càng thêm không có hình tượng, duỗi tay học bộ dáng Thanh Mặc Nhan kɧıêυ ҡɧí©ɧ cằm Trường Hận: "Trường Hận quả là có số đào hoa."

Trường Hận đen mặt, một phen nắm được ngón tay đang duỗi đến của nàng.

"Đừng náo loạn."

Nàng xem nhẹ thiên tính thích chơi đùa của họ nhà mèo, Như Tiểu Lam lại giơ một cái tay khác lên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.

Trường Hận thật sự có chút bực, trong lòng còn có chút xấu hổ cùng giận dữ, nàng đột nhiên đứng dậy, muốn lui về phía sau một chút, không nghĩ tới thân thể Như Tiểu Lam rất nhẹ, thế nhưng lướt qua cái bàn cả người nhào qua.

Trường Hận lại không dám đẩy nàng ra, chỉ có thể tiếp lấy.

Hai người một trên một dưới ngã xuống ghế dựa.

"Quận chúa, quận chúa… Thế tử đã về rồi!" Cửa phòng đột nhiên bị Sử Đại Thiên đẩy ra: "Thế tử ngài ấy..."

Trên ghế dựa hai người đang lấy tư thế hương diễm đè ở một chỗ.

Sử Đại Thiên mặt không biểu tình trầm mặc mất hai giây, đóng cửa lại: "Tiểu nhân cái gì cũng chưa thấy."

"Uy, chờ một chút!" Trường Hận chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương loạn nhảy: "Không phải như ngươi nghĩ đâu!"

Như Tiểu Lam vẫn đang cười khanh khách, nàng biết Trường Hận là thân nữ nhi, cho nên cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà tại thời điểm cửa phòng bị đẩy ra lần thứ hai, nàng rốt cuộc không cười nổi nữa.

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó, con ngươi đen trắng rõ ràng như dòng suối đen nhìn chằm chằm nàng.

Như Tiểu Lam nhảy xuống khỏi người Trường Hận, lấy lòng tiến lại gần.

"Thanh Mặc Nhan… chàng đã về rồi…"

Thanh Mặc Nhan lần này đi xa cũng không nói với nàng, sợ nàng sẽ lo lắng, lần này gấp gáp trở về đã sớm chuẩn bị lý do ứng phó, đồng thời cũng có tính toán trong lòng, nếu nàng thật sự truy vấn, hắn sẽ bẩm báo đúng sự thật.

Nhưng mà vừa vào cửa hắn lại nhìn thấy vật nhỏ hết sức vui vẻ vui đùa cùng người khác ở một chỗ.

Nơi nào có nửa điểm lo lắng cho hắn, bộ dáng suy nghĩ cho hắn.

Độ ấm trong phòng không hiểu sao giảm xuống trầm trọng.