Lục điện hạ nhìn hai nữ hài tử như hoa như ngọc ở trước mắt, một người trắng mũm mĩm, người kia lại vô cùng yêu mị.
Không nghĩ tới các nàng đứng chung một chỗ lại làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tuy rằng hắn biết người còn nhỏ tuổi kia không phải nữ hài tử thật sự, mà là Bát đệ của hắn.
"Như Tiểu Lam, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cùng với Bát đệ ta ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì."
Như Tiểu Lam cảm giác được Vu Phong Hoa khẩn trương lên, duỗi tay tựa hồ muốn đẩy nàng ra.
"Ta chính là thích ôm hắn, liên quan gì đến ngươi." Như Tiểu Lam ngược lại ôm Vu Phong Hoa càng chặt hơn: "Chúng ta sang bên kia nói chuyện, không cần phải để ý đến hắn."
Vu Phong Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiện tại Như Tiểu Lam có thể thoải mái ôm hắn lên, không như trước đây hai người không chênh lệch tuổi tác mấy nữa.
Lục điện hạ cười lạnh nói: "Ngươi không sợ tình huống này bị người trong cung nhìn thấy?"
Như Tiểu Lam trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nhìn thấy thì sao, chúng ta là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Lục điện hạ cười càng thêm khinh thường: "Chẳng lẽ ngươi không biết Bát đệ là người như thế nào?"
"Hắn là người như thế nào?" Như Tiểu Lam cười hì hì nhìn Vu Phong Hoa: "Ít ra hắn lớn lên đẹp mắt hơn ngươi, đáng yêu hơn ngươi nhiều."
Gương mặt Lục điện hạ nháy mắt liền đen như đáy nồi.
Vu Phong Hoa càng thêm khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lam, ngươi vẫn nên để ta xuống đi, hắn là Lục ca ta..."
"Là Lục ca ngươi thì rất giỏi sao, chúng ta cũng không trêu chọc hắn, để ta kể chuyện cười cho ngươi nghe... Lần trước hắn vụиɠ ŧяộʍ trốn đến Thanh Hầu phủ, còn bị xích đu của ta đánh trúng cằm, thảm hề hề đâu..."
Như Tiểu Lam ôm Vu Phong Hoa, không nhìn Lục điện hạ, xoay người đi về phía sâu trong vườn.
Gân xanh trên thái dương Lục điện hạ nổi hết lên: "Uy, ngươi dám nói xấu sau lưng ta!"
"Ta đây chính là nói ngay trước mặt." Như Tiểu Lam nhướn mày nói.
Lục điện hạ tức muốn đi lên kéo lấy nàng.
Thái giám bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Lục điện hạ, vai chính trong cung yến hôm nay là sứ giả Bắc Phiên."
Lục điện hạ đột nhiên dừng bước chân, nhìn bóng lưng rời đi của Như Tiểu Lam, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Nha đầu này quá đáng giận." Lục điện hạ nhớ tới cằm của mình liền căm giận khó nén, trong cung này Vu Phong Hoa là Hoàng tử không được Hoàng đế để mắt nhất, nhưng cố tình nha đầu kia lại tình nguyện ở bên Vu Phong Hoa, cũng không muốn liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Điện hạ, cung yến sắp bắt đầu." Thái giám nhắc nhở nói.
Lục điện hạ bất đắc dĩ, đành phải đi đến đại điện trước.
Nhị thiếu gia đứng ở cửa đại điện vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, liền lấy lòng chạy lại đây.
"Thương thế Lục điện hạ sao rồi?" Hắn thân thiết hỏi: "Trước khi đi phụ thân đã đặc biệt dặn dò ta hỏi thăm xem thương thế của điện hạ như thế nào."
"Đã không có việc gì." Hiển nhiên cảm xúc Lục điện hạ không được tốt lắm.
"Như Tiểu Lam đều là do bị đại ca ta chiều hư, Lục điện hạ đừng nên để trong lòng, lần trước đại ca ta nói muốn cưới nàng cũng chỉ vì sợ phụ thân ta sẽ tự tiện đem nàng gả đi mà thôi."
Nghe xong lời này, Lục điện hạ ngẩn người: "Lời này là thật?"
"Tất nhiên là thật, đại ca của ta là người như thế nào. Hắn sao có khả năng đi coi trọng cái nha đầu kia."
"Nhưng mà lần trước phụ hoàng ta đã ra khẩu dụ... Tổng không thể là nói đùa đi."
Từ trước đến nay Hoàng đế đều là miệng vàng lời ngọc, sao có khả năng là thuận miệng nói đùa.
Nhị thiếu gia hạ giọng nói: "Đại ca của ta từ trước đến nay quen thói cường thế, Như Tiểu Lam lại là do hắn nhận nuôi, hắn sao có khả năng để cho người khác đem nàng cướp đi."
Lục điện hạ nghiêng đầu đánh giá nhị thiếu gia: "Ý của ngươi là phụ hoàng ta đang ở phía sau giúp đỡ Thanh Mặc Nhan, để Như Tiểu Lam không thể gả cho người khác?"
"Hoàng thượng có bao nhiêu yêu thích nha đầu kia ngươi cũng không phải không thấy được, còn phong nàng làm quận chúa, nếu ai cưới nàng tất nhiên sẽ vô cùng có lợi."
"Ngươi chịu giúp ta?" Đáy mắt Lục điện hạ xẹt qua một tia tinh quang.
Nhị thiếu gia mỉm cười nói: "Lục điện hạ, nhìn ngài nói kìa, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó một tiếng, chỉ cần sau này ngài không quên ta là được."
Lời nói cực kỳ lộ liễu, Lục điện hạ khinh thường bĩu môi.
Nhị thiếu gia lại làm lơ sự khinh thường của đối phương, khẩn thiết bước lại gần: "Điện hạ ngài nói, muốn ta làm cái gì?"
Lục điện hạ đưa tay đến bên tai hắn, thấp giọng thì thầm một hồi.
Nhị thiếu gia nghe xong gật đầu liên tục.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến thanh âm the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mọi người đồng loạt đứng dậy nghênh giá.
Hoàng đế vào đại điện phất tay để mọi người bình thân.
Thẳng đến khi Hoàng đế ngồi xuống, mọi người lúc này mới dám ngồi xuống.
Hoàng đế nhìn lướt qua chỗ ngồi của Bát điện hạ, thấy chỗ ngồi kia trống không, lông mày hơi nhíu lại.
"Lão bát đâu?" Hoàng đế bất mãn nói.
Cung yến lần này Bát điện hạ cũng là vai chính, nếu không có hắn, sứ giả Bắc Phiên sao có thể vừa lòng.
Thái giám bên cạnh tiến lên, dán ở bên tai Hoàng đế nói nhỏ vài câu.
"Nga? Nha đầu Tiểu Lam cũng tới?" Hoàng đế nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đứng dậy chắp tay: "Tiểu Lam đi tìm Bát điện hạ ở bên ngoài hoa viên, vi thần liền phái người đi tìm nàng trở về."
Hoàng đế phất phất tay: "Thôi, tuổi bọn họ còn nhỏ, khó tránh khỏi cảm thấy cung yến nhàm chán."
Mọi người không nghĩ tới Hoàng đế lại khoan dung với vị Minh Duyệt quận chúa kia như vậy. Liên quan đến Bát điện hạ cũng không bị chỉ trích.
Lục điện hạ ngồi ở chỗ kia, thấy một màn như vậy trong lòng càng thêm khó chịu.
Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi sứ giả, mọi người ở đây bất quá cũng chỉ là làm nền, chân chính có thể nói chuyện cùng Hoàng đế, cũng chỉ có ít ỏi vài người mà thôi.
Hạ Mộc Huyền Nguyệt phi thường hay nói, cùng mọi người tán gẫu vô cùng thân thiết. Nếu ai không biết căn bản sẽ không tưởng tượng ra được Bắc Phiên bọn họ đã gây chiến với Dạ Hạ quốc những hơn mười năm.
Rượu qua lại mấy vòng, Lục điện hạ thấy trong điện thường thường có người ra vào, thế là lặng yên đứng dậy, trộn lẫn vào trong đám người đi ra ngoài điện.
Chân trước hắn vừa đi, nhị thiếu gia lập tức trở lại bên người Liễu Dương quận chúa, thấp giọng nói với nàng một hồi.
Sắc mặt Liễu Dương quận chúa biến đổi, nhìn nhị thiếu gia biểu tình có chút do dự.
"Như thế nào, ngươi không muốn giúp?" Nhị thiếu gia hừ lạnh một tiếng.
Trán Liễu Dương quận chúa đổ mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Không phải ta không muốn giúp, chuyện lớn như thế, nếu mà xảy ra sai sót..."
"Ngươi sợ cái gì, Lục điện hạ chính là Hoàng tử, xảy ra sai sót tự nhiên có hắn chịu trách nhiệm." Nhị thiếu gia chẳng hề để ý: "Nếu ngươi không muốn giúp cứ việc nói thẳng."
Sau lưng Liễu Dương quận chúa ùa đến một trận gió lạnh.
Hôm nay việc này nếu nàng không giúp. Khi trở về nhị thiếu gia không phải sẽ ép nàng đến chết sao.
Nhìn trộm về phía Hoàng đế, lại quét mắt nhìn Thanh Mặc Nhan bên kia.
Thanh Mặc Nhan đang nói chuyện cùng với quan viên bên cạnh, hoàn toàn không chú ý tới nàng bên này.
"Được." Liễu Dương quận chúa cắn chặt răng: "Việc này nếu thành công, hy vọng nhị gia có thể đáp ứng ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ta muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian."
"Được." Nhị thiếu gia không chút suy nghĩ đáp ứng nàng.
Bất quá là trở về ở một thời gian, cũng không phải chuyện gì lớn.
Liễu Dương quận chúa nhẹ nhàng thở ra, lặng yên đứng dậy đi ra ngoài điện.
Qua khoảng hai nén hương, có một cung nữ vội vàng chạy từ ngoài điện tiến vào, đến trước mặt nhị thiếu gia nói: "Không tốt, Liễu Dương quận chúa té xỉu!"
Khi nói chuyện cung nữ còn cố tình không hạ giọng.
Lời vừa nói ra, ầm ĩ xung quanh lập tức lặng xuống, đến ngay cả Hoàng đế cũng hướng về phía bên này nhìn qua.