Như Tiểu Lam phát hiện càng ngày Liễu Dương quận chúa càng dựa lại gần Tần Thiệu Du, vì thế liền cầm lấy một quả táo ở trên bàn bỏ vào trong miệng.
Hai tay lặng lẽ kết ấn, rồi hướng về phía Thanh Mặc Nhan bên dưới, không một tiếng động phun hột táo đi.
Hột táo chuẩn xác bắn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đang ngồi uống trà, bởi vì nữ quyến bên kia có cô mẫu của hắn, cho nên hắn không cần lo lắng Như Tiểu Lam sẽ phải chịu thiệt.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Thanh Mặc Nhan né tránh, hột táo bay tới rơi ở bên chân hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía nữ quyến.
Như Tiểu Lam ghé vào lan can nháy mắt với hắn.
Thanh Mặc Nhan khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo nàng đừng có quậy phá.
Liễu Dương quận chúa cũng không chú ý đến Thanh Mặc Nhan bên này, nàng đang nói chuyện cùng với Tần Thiệu Du, cũng giúp thị nữ của mình đẩy thật mạnh Tần Thiệu Du một cái.
Tần Thiệu Du không có phòng bị, chợt cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, toàn bộ thân thể cứ thế rơi xuống.
Thanh Mặc Nhan thấy rất rõ ràng, Tần Thiệu Du vừa há miệng kinh hô ra tiếng, hắn đã đứng dậy bay vυ't đi qua.
Nhóm nữ tử trong ấm đình đều bị dọa đến ngây người.
Cô mẫu bị dọa mặt mũi trắng bệch, liều lĩnh vọt tới lan can, nếu không phải bên cạnh có người lôi kéo, nàng cơ hồ đã ngã theo Tần Thiệu Du xuống dưới: "Thiệu Du!"
Ấm đình cách mặt đất chừng ba tầng lầu, Tần Thiệu Du nhắm chặt mắt ngã xuống, nhưng lại không cảm thấy đau đớn.
"Đại ca!"
"Thiệu Du, ngươi không sao chứ!"
Nhị thiếu gia cùng Tần Thiên Du đã chạy tới đây.
Tần Thiệu Du nơm nớp lo sợ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện chính mình đang nằm trong lòng Thanh Mặc Nhan.
"Biểu... Biểu ca..."
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình đặt nàng xuống đất.
"Đa tạ biểu ca cứu giúp." Chưa hết kinh hồn Tần Thiệu Du đến đứng còn không đứng vững, nhưng vẫn không quên nói lời cảm tạ với Thanh Mặc Nhan.
"Không có gì." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn về hướng ấm đình bên kia.
Liễu Dương quận chúa không ngờ tới Thanh Mặc Nhan có thể kịp thời chạy tới tiếp được Tần Thiệu Du, lại thấy ánh mắt hắn sáng quắc, như thể đã nhìn thấu hết thảy chiêu trò của nàng, khiến lòng nàng không khỏi hoản loạn lên.
Thái tử điện hạ ở cách đó không xa, vừa rồi khi Tần Thiệu Du ngã xuống, người có thể qua đó nhanh nhất đáng ra phải là Thái tử mới đúng, ai biết được Thanh Mặc Nhan lại nhanh đến như thế.
Liễu Dương quận chúa đang nghĩ ngợi, chợt thấy dưới chân bị người ôm lấy.
"Ai?"
Nang đang muốn cúi đầu nhìn, chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói giòn tan của Như Tiểu Lam: "Liễu Dương quận chúa, ngươi đừng đẩy ta a, đừng..."
Tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam lôi kéo y phục Liễu Dương quận chúa, nhanh chóng lật qua lan can, lôi kéo nàng cùng ngã xuống dưới.
Liễu Dương quận chúa lập tức bị giật mình.
Vừa rồi khi nàng đẩy Tần Thiệu Du vẫn còn biết đúng mực, sợ bị người phía sau nhìn ra sơ hở, còn Như Tiểu Lam lại là công khai kéo nàng nhảy xuống.
Giống như là muốn đồng quy vu tận.
Như Tiểu Lam, ta hận ngươi!
Nàng thậm chí còn chưa kịp kinh hô đã rơi xuống đất.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan hơi nhếch, đẩy Tần Thiệu Du về phía Tần Thiên Du, chuẩn bị tiếp lấy người đang rơi xuống Như Tiểu Lam.
Liễu Dương quận chúa té xuống trước, ngã xuống ngay bên cạnh Thanh Mặc Nhan, "phịch" một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng động đều lo lắng đi qua.
Nhưng Thanh Mặc Nhan đến ngay cả lông mày cũng không thèm động, vẫn hết sức chăm chú nhìn lên trên.
Bộ dáng Như Tiểu Lam tuy rằng đã trưởng thành đến hơn mười tuổi, nhưng nàng chính là từ mèo hương biến thành, xương cốt cực nhẹ, lại có bản năng động vật, ở thời điểm rơi xuống, thân thể linh hoạt xoay ngược lại, nhanh chóng điều chỉnh tư thế ở giữa không trung, tứ chi hướng xuống...
Nhưng vào đúng lúc này, có một trận gió mạnh thổi qua.
Thổi bay góc váy của nàng lên, vừa vặn mắc vào một cành cây.
Động tác hoàn mỹ, tư thế rơi xuống hoàn mỹ, tất cả đều bị phá hủy trong nháy mắt.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy váy dài đang kéo mạnh nàng về phía sau, ngay sau đó đầu nàng liền hướng xuống dưới.
"A a a a a..."
Nàng bị treo ở trên cành cây, lại còn bị gió thổi bay tới bay lui.
"Thanh Mặc Nhan... Mau... Mau tới... Cứu... Cứu ta..."
Như Tiểu Lam từ trên cao nhìn xuống, phảng phất như nhìn thấy đỉnh đầu Thanh Mặc Nhan đang tích tụ một luồng khí u ám.
Chủ nhân lại tức giận.
Nàng ở trong lòng yên lặng thắp một nén hương cho mình, nước mắt bi ai chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Thanh Mặc Nhan dùng mũi chân đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên, hòn đá kia vừa vặn đánh trúng vào cành cây.
Cành cây phát ra tiếng kêu rồi gãy đôi.
Như Tiểu Lam cũng theo đó rớt xuống dưới.
Thanh Mặc Nhan chuẩn xác tiếp được nàng, sau đó cúi người định đặt nàng xuống mặt đất.
Nhưng mà...
Cánh tay Như Tiểu Lam gắt gao ôm lấy cổ hắn, không chịu buông ra.
Thân thể Thanh Mặc Nhan cứng đờ.
Như Tiểu Lam tựa như con cá mặn, treo ở trên người hắn, hoàn toàn không có ý muốn buông tay.
"Buông ra." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói.
"Không buông, buông rồi ngươi sẽ tức giận với ta." Như Tiểu Lam kề sát nói nhỏ vào tai hắn, dù sao trước mặt nhiều người như thế hắn cũng không thể làm gì được nàng, nhưng nếu bây giờ nàng buông tay, chọc tức phải hắn rồi, sau này muốn dỗ dành sẽ càng khó khăn hơn.
Gân xanh nơi thái dương Thanh Mặc Nhan nổi hết lên: "Nhiều người đang nhìn như thế, buông tay."
"Không buông, vừa rồi là ta cố ý kéo Liễu Dương quận chúa nhảy xuống, nếu buông ngươi ra Liễu Dương quận chúa nhất định sẽ nhào đến liều mạng với ta."
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, nhìn người nãy giờ vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất Liễu Dương quận chúa.
"Ngươi là đang nói nàng sao?"
Như Tiểu Lam thuận thế nhìn theo, liền hoảng sợ: "Nàng chết rồi sao?"
"Không biết." Thanh Mặc Nhan ôm nàng lùi về phía sau một bước, lúc này thị nữ bên người Liễu Dương quận chúa mới chạy đến, khóc lóc tiến lên.
"Quận chúa, quận chúa người tỉnh tỉnh a."
"Quận chúa..."
Đám thị nữ loạn thành một đoàn.
Lúc này cô mẫu cũng từ trên ấm đình chạy xuống, tiến lên ôm lấy Tần Thiệu Du.
Tần Thiệu Du nhào vào trong lòng mẫu thân thẳng rơi nước mắt.
"Liễu Dương quận chúa nàng không sao đi?" Tần Thiên Du có chút lo lắng.
Một màn vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, phàm là người thông minh đều sẽ liên tưởng đến chuyện lúc nãy Tần Thiệu Du bị rơi xuống, đều sẽ đoán được chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Liễu Dương quận chúa.
Bất quá Liễu Dương quận chúa lại là người bên phía mẹ đẻ Hoàng hậu, nếu thật sự làm bị thương người của Thanh Hầu phủ thì trước mặt Hoành thượng cũng chưa chắc đòi lại được công đạo.
Nhị thiếu gia có chút bất an, liên tục nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan không nói một lời, nhìn đám thị nữ nâng Liễu Dương quận chúa đi.
Tần Thiệu Du khóc một lúc cũng dần dần ngừng lại, lúc này có một nam tử xa lạ đi tới, cúi đầu đưa cho nàng một vật.
Như Tiểu Lam sắc mắt, chỉ thấy người nọ cầm trong tay một cái túi tiền.
Tần Thiệu Du nhìn thấy túi tiền kia liền sợ hãi, duỗi tay sờ bên hông chính mình.
"Đây là thứ vừa rồi cô nương làm rơi." Nam tử xa lạ cúi đầu nói: "Cô nương mau cất đi, miễn cho phát sinh phiền toái không đáng có."
Tần Thiệu Du đáp lại nói lời cảm tạ.
Nếu nữ nhi làm mất vật ở trên người, bị nam tử lòng mang ý xấu nhặt được, rất dễ phát sinh tai họa.
Nam tử trẻ tuổi thấy Tần Thiệu Du thu lại đồ vật, mới xoay người rời đi.
Cô mẫu yên lặng nhìn thoáng qua nam tử kia, ngay sau đó lại nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Mặc Nhan có biết người vừa rồi là ai không?"
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu: "Hắn tên là Úy Tử Ngang, thất phẩm điển nghi, quan võ."
"Làm người như thế nào?" Trong mắt cô mẫu hiện lên một tia chờ mong.
Như Tiểu Lam nhìn thấy rất rõ ràng.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa gật đầu, chỉ phun ra hai chữ: "Có thể."