"Phu nhân, Thanh công tử dẫn người xông vào đây!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm hô quát của hộ vệ, tựa hồ ở ngoài đã có người sử dụng đến vũ lực.
Độc phu nhân trên ghế trúc vẫn bị hai tên nam tử kìm kẹp, bộ dạng mờ mịt.
A Nhiễm đứng ở nơi kia lại trầm sắc mặt xuống.
Cửa phòng phịch một tiếng nổ lớn, ván cửa hoàn toàn bị đánh vỡ, biến thành hai phiến cao thấp.
Huyền Ngọc đẩy cánh cửa đã bị hỏng ra, đám người Thanh Mặc Nhan đi vào trong.
"A Nhiễm!" Trại chủ Thanh Thủy trại vội vàng lao vào cửa, không màng tất cả tiến lên ôm lấy nữ nhi của hắn.
Biểu cảm trên mặt A Nhiễm biến đổi, rũ mắt xuống, ẩn giấu tinh quang nơi đáy mắt.
"A Nhiễm, cuối cùng cũng không có việc gì nữa rồi, phụ thân sẽ lập tức mang ngươi về nhà." Trại chủ thở phào nhẹ nhõm: "Lần này cũng may là có Thanh công tử, bằng không phụ thân thật không biết làm sao mới cứu được ngươi trở về..."
Sắc trời lúc này đã hơi sáng lên, bầu trời dần dần biến thành ánh sáng màu lam nhạt.
Như Tiểu Lam cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng trời cũng đã sáng, nàng không cần phải lo lắng cổ độc trên người Thanh Mặc Nhan nữa.
"Độc phu nhân, ta đã mang thứ ngươi muốn về đây." Thanh Mặc Nhan giơ gỗ trong tay lên, nhìn Độc phu nhân ngồi ở ghế trúc đối diện nói: "Lựa chọn của ta là muốn dẫn A Nhiễm đi."
Như Tiểu Lam gắt gao lui đến phía sau Thanh Mặc Nhan.
Nàng biết hộp gỗ kia là giả, trong lòng Độc phu nhân cũng rất rõ ràng, vì hết thảy mọi chuyện đều do nàng an bài, nhưng bây giờ chuyện thật giả không còn quan trọng nữa, ai may mắn tồn tại đến cuối cùng, mới là người chiến thắng thật sự.
Độc phu nhân ngồi trên ghế trúc dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bọn họ.
Thanh Mặc Nhan hơi nhíu mày.
Ngoài cửa tụ không ít thuộc hạ của Độc phu nhân, phu nhân chưa hạ lệnh, bọn họ cũng không dám tự tiện ra tay, cho nên tất cả mọi người đều ở trong thế giằng co.
Trại chủ Thanh Thủy trại lôi kéo A Nhiễm lui về phía Thanh Mặc Nhan bọn họ bên này.
A Nhiễm vẫn đứng một chỗ không hề nhúc nhích.
"A Nhiễm?" Trại chủ không hiểu quay đầu lại, chợt thấy chủy thủ bên hông bị rút đi: "A Nhiễm, ngươi làm cái gì?"
A Nhiễm mỉm cười rút chủy thủ ra.
"Các ngươi đoán xem ta muốn làm cái gì?" Vừa rứt lời, chủy thủ trên tay A Nhiễm đã đâm vào trong thân thể trại chủ.
Biến hóa này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
"A Nhiễm, ngươi điên rồi!" Trại chủ giãy dụa nói.
A Nhiễm mỉm cười, nhìn máu tươi tràn ra từ khóe miệng trại chủ.
Thân thể Như Tiểu Lam giật giật, tựa hồ muốn đi lên để giúp trại chủ, lại bị Thanh Mặc Nhan kéo lại.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan, thấy hắn lắc đầu với nàng.
Thân thể trại chủ ngã xuống, tay hắn vẫn gắt gao lôi kéo A Nhiễm, thân mình A Nhiễm cũng ngã xuống theo.
"Chậc chậc, thật sự quá đáng tiếc, xem ra A Nhiễm cô nương không muốn đi cùng với các ngươi rồi." Ghế trúc, Độc phu nhân đã khôi phục mị thái ngày xưa, ý cười trong suốt nhìn bọn họ.
Như Tiểu Lam túm lấy ống tay áo Thanh Mặc Nhan, nhìn A Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, khi nàng nhìn thấy máu tươi trên tay chính mình, liền thất kinh hét to lên.
"Phụ thân, phụ thân..." A Nhiễm bổ nhào qua nâng trại chủ lên.
Nhưng mà trại chủ vẫn không hề nhúc nhích, máu chảy trên đất càng ngày càng nhiều...
"Không cứu được nữa." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, ánh mắt chỉ dừng một lúc ở trên người trại chủ, không hề liếc mắt nhìn A Nhiễm lấy một cái.
"Phu nhân, phu nhân không tốt!" Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vã chạy từ bên ngoài vào: "Lãnh... Lãnh địa đã xảy ra chuyện!"
Độc phu nhân đột nhiên đứng dậy, vài bước đi đến chỗ cửa sổ, phanh một tiếng đẩy cửa sổ ra.
Trên lãnh địa, mặt trời đang dần dần lộ ra sau những tầng mây.
"Là chuyện tốt do các ngươi làm!" Độc phu nhân rít gào, bộ mặt dữ tợn đôi mắt như muốn phun lửa.
Nhìn sau tầng mây lộ ra ánh sáng mặt trời, Như Tiểu Lam lộ ra mỉm cười.
Pháp trận mộ cổ phát huy tác dụng, tử khí cùng oán khí đều bị trấn áp xuống dưới, cho nên ánh mặt trời mới có thể lộ ra, chiếu sáng vào trong rừng.
Hơn nữa chỉ cần pháp trận không bị phá hư, thì quỷ thảo cũng không bao giờ sinh trưởng ở đây được nữa, ba gốc cây quỷ thảo mà bọn họ tìm được, chính là cuối cùng...
"Nhìn xem các ngươi đã làm cái gì!" Độc phu nhân phát cuồng lôi kéo đầu tóc chính mình: "Gϊếŧ bọn họ! Gϊếŧ bọn họ!"
Hộ vệ ngoài cửa đồng loạt ùa vào.
Huyền Ngọc rút kiếm ra, bảo hộ trước người Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.
Nhưng mà, hộ vệ ngoài cửa còn chưa kịp đến gần, đã kêu thảm ầm ầm bay lên trời.
"Oa, Ngàn Thương, ngươi thật lợi hại!" Ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc của Sử Đại Thiên.
Cả nhóm hộ vệ đều bị văng ra, thân thể rơi mạnh xuống đất, phần lớn ngã đến không dậy nổi.
Ngàn Thương không nói một lời, lụa mỏng trên đấu lạp phiêu động trong gió.
Như Tiểu Lam cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ngàn Thương tuyệt quá!"
Không thể không thừa nhận, uy lực của đại sát thần là không thể khinh thường.
Nghe được lời khen của Như Tiểu Lam, Ngàn Thương dùng tay đè ép đằng trước đấu lạp xuống, xem như là đáp lại.
Sử Đại Thiên vươn đầu từ sau lưng Ngàn Thương ra: "Như cô nương, các ngươi không có việc gì đi, các ngươi đi lâu không trở về khiến chúng ta rất lo lắng a."
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Sử Đại Thiên, nhíu mày.
Hắn đã bảo Sử Đại Thiên quay về, sao hắn còn theo tới đây.
Trừ bỏ Ngàn Thương ra, đi cùng còn có hơn hai mươi tử sĩ nữa, tất cả bọn họ đều xông vào, bảo hộ đám người Thanh Mặc Nhan ở giữa.
Độc phu nhân bên này chỉ còn có hai mỹ nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh, nhưng trên mặt nàng vẫn không lộ ra dù chỉ là một tia kinh hoảng.
"Thanh công tử, các ngươi cũng quá mức, thế nhưng dám hủy hoại đồ vật của ta."
"Kia không phải của ngươi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Ngươi độc chiếm lấy nó, từ trước đến nay nó đều không thuộc về ai cả, nhưng ngươi lại phá hủy pháp trận trong mộ cổ, thả tử khí cùng oán khí ra, hủy hoại không biết bao nhiêu tánh mạng người dân vô tội, chỉ vì để ngươi có thể độc chiếm quỷ thảo."
Nghe xong lời này, Độc phu nhân ngửa đầu phát ra một trận tiếng cười bén nhọn: "Dù cho như vậy các ngươi có thể làm gì được ta? Gϊếŧ ta? Đến đây... Có bản lĩnh liền thử xem."
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng, nữ nhân này đúng là quá kiêu ngạo a.
Nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, nàng không nhìn thấy chút cảm xúc biến hóa nào từ trên mặt hắn.
"Huyền Ngọc, gϊếŧ nàng." Thanh Mặc Nhan phun ra một câu, đồng thời lôi kéo Như Tiểu Lam lui về phía sau.
Huyền Ngọc tuân lệnh, mang theo hơn mười tử sĩ tiến lên.
Hai gã nam tử trẻ tuổi bên cạnh Độc phu nhân cũng đồng thời ra tay, bảo vệ nàng.
Trong lúc nhất thời hai bên thế nhưng bất phân thắng bại.
Vóc dáng Như Tiểu Lam lùn, lại bị đám tử sĩ bảo hộ ở phía sau, căn bản nhìn không thấy tình huống trong phòng, nhưng mà nàng có thể bắt sóng nghe được tình hình thực tế qua miệng Sử Đại Thiên.
"Ta phi, nữ nhân này lợi hại như thế, ta phi phi phi nguyên lai hai nam nhân kia không phải tiểu bạch kiểm của nàng, ta còn tưởng bọn hắn là trai lơ (*) của nàng đâu..."
(*) Trai lơ: Có tính trai lơ, có vẻ lẳиɠ ɭơ, tỏ ra dễ dãi trong quan hệ nam nữ.
Như Tiểu Lam hoàn toàn từ bỏ tình hình chiến đấu trong phòng, trực tiếp nhìn chằm chằm Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên nước miếng tung bay, Như Tiểu Lam nghe đến mê mẩn, Thanh Mặc Nhan đứng ở một bên gân xanh ẩn ẩn nhô lên.
Có trời mới biết hắn muốn đem cái miệng của tên kia ném ra ngoài đến mức nào.
"Huyền Ngọc đại nhân đúng là dũng mãnh phi thường, khó trách ta từng sinh ra hảo cảm với hắn..." Sử Đại Thiên đột nhiên gân cổ lên nói.
Thân thể Huyền Ngọc nổi lên một trận da gà, suýt nữa bị Độc phu nhân đánh trúng.
Lật tay huy kiếm, nguy hiểm tránh thoát một chưởng của Độc phu nhân, một kiếm hắn đâm vào cơ thể nàng.
Thời điểm Độc phu nhân ngã xuống, còn âm thầm cười với hắn, ánh mắt quyến rũ tựa như sinh ra lực hút, giống như muốn đem cả người hắn hút vào bên trong...