Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 90: Điểm đáng ngờ

Nhị thiếu gia bị đám tử sĩ vây quanh đi vào Bạch Ngọc lâu.

Gian phòng lầu ba, Thanh Mặc Nhan đang ngồi ở bên trong, một bên tiểu nhị ân cần rót trà, trên bàn còn có mấy đĩa đồ ăn vặt cùng điểm tâm tinh xảo.

Mấy món thức ăn vặt này đều là thứ mà Như Tiểu Lam thích nhất, Thanh Mặc Nhan nhìn lướt qua cái đĩa, đột nhiên lại cảm thấy không muốn ăn.

Không có vật nhỏ ở đây, cho dù là mỹ vị đến đâu cũng sẽ thấy không có gì hấp dẫn.

"Thế tử, nhị thiếu gia đến."

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của tử sĩ.

Thanh Mặc Nhan ngẩn người gật đầu một cái, tử sĩ liền đẩy nhị thiếu gia vào bên trong, rồi lại không một tiếng động lui ra ngoài.

Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn thoáng qua nhị thiếu gia, rồi đi ra theo tên tử sĩ, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại.

Nhị thiếu gia nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Thanh Mặc Nhan lại tự rót trà, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

Nhị thiếu gia đáp lời, dè dặt cẩn trọng ngồi vào vị trí đối diện với Thanh Mặc Nhan, trong lòng lại vô cùng bồn trồn, không biết Thanh Mặc Nhan đây là đang muốn làm cái gì.

"Muốn ăn cái gì, tự mình chọn." Thanh Mặc Nhan giống như là thật sự mời hắn đến để ăn cơm, kêu tiểu nhị tiến vào cho hắn gọi món ăn.

"Ta... Không muốn ăn cái gì cả, đại ca làm chủ là được rồi."

Thanh Mặc Nhan liền gọi lên mấy món ăn nổi tiếng của Bạch Ngọc lâu, cuối cùng thế nhưng còn gọi cả Hồng Lăng cô nương của Thiên Nhạc Phường đến đây để bồi rượu.

Nhị thiếu gia đứng ngồi không yên, trong lòng lại càng thêm bất an.

"Nhị đệ không có gì muốn nói sao?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Nhị thiếu gia uống vào một ngụm rượu to, mạnh mẽ tự trấn an nói: "Đại ca nói vậy là có ý gì? Hôm nay ta cũng chỉ là đi hẹn gặp mặt với bằng hữu, ai biết được vừa mới đến gần đây đã bị mấy tên nam tử xa lạ trói mang đi..." Nói xong hắn còn nhíu nhíu mày: "Những người đó đều là thuộc hạ của đại ca sao? Bọn họ không có lí lẽ như thế, khó tránh khỏi sau này sẽ không mang đến phiền phức cho đại ca."

Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn vào hắn: "Ngươi có hẹn với bằng hữu?"

"Vâng." Nhị thiếu gia kiên trì nói, việc đã đến nước này, hắn dứt khoát có chết cũng không được nhận.

"Không biết người đó là ai... Không bằng gọi lên đây để uống hai chén cùng với đại ca đi." Thanh Mặc Nhan vừa dứt lời, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng kêu ồn ào.

"Khó có dịp Thiếu Khanh mời khách, nếu ta từ chối thì quá bất kính rồi!"

Nói xong, cửa mở ra, đi vào bên trong là bốn vị quý công tử nhà giàu.

"Nhị thiếu gia, hiếm khi mới thấy ngươi mời được Thiếu Khanh đại nhân đến đây, vậy thì hôm nay cứ để chúng ta tự phạt ba chén đi."

Mọi người vây quanh nhị thiếu gia, vừa phủ tay lên trên đầu vai hắn, vừa tiếp nhận chén rượu từ phía tiểu nhị.

Nhị thiếu gia ngồi ngốc ở nơi đó, đến nửa ngày vẫn không khôi phục lại tinh thần được.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh nhạt, nhìn về phía đệ đệ của mình: "Đây là bằng hữu của ngươi?"

"A... Vâng, đúng là bọn họ." Nhị thiếu gia lắp bắp nói: "Ta hẹn họ uống rượu ở đây, ai biết được lại gặp phải đại ca." Hắn càng nói càng lưu loát, lại còn đứng lên bắt chuyện với mấy người kia, giống như là cực kì thân thiết.

Thanh Mặc Nhan buông mắt xuống, không nói tiếng nào bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi mới đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.

"Thiếu Khanh sao lại đi rồi?"

"Khó có dịp gặp ở một chỗ, nhị gia, ngươi mau nói một tiếng, để đại ca ngươi ở lại đi."

Nhị thiếu gia xấu hổ cười cười: "Đại ca còn có việc bận, ngày khác, ngày khác."

Thanh Mặc Nhan cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, tiểu nhị đã mời Hồng Lăng cô nương của Thiên Nhạc Phường tới, vừa đúng lúc gặp hắn ở cửa.

"Phục vụ tốt mấy vị ở bên trong, sẽ không thiếu tiền thưởng cho ngươi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.

Hồng Lăng cô nương cười xinh đẹp: "Quan gia yên tâm." Dứt lời lắc mông đi vào trong phòng.

Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc cùng đám người đi xuống lầu, sau khi rời khỏi Bạch Ngọc lâu, xe ngựa di chuyển qua hai con phố, rồi dừng lại ở một con ngõ nhỏ.

Huyền Ngọc tìm một trà lâu ở gần đấy, Thanh Mặc Nhan bước vào một gian phòng, ngồi thưởng thức trà.

Ước chừng uống hết nửa chén trà, đã thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Huyền Ngọc tiến lên mở cửa.

Chỉ thấy đứng bên ngoài là Hồng Lăng cô nương của Thiên Nhạc Phường.

"Nhanh như thế?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói.

Hồng Lăng cười xinh đẹp: "Thiếu Khanh vừa đi thì bọn họ cũng tan, nhưng bất quá tiền thưởng lại không hề ít, một chuyến này cũng không tính là mệt."

Thanh Mặc Nhan chỉ vào cái ghế ở đối diện: "Ngồi."

Hồng Lăng thoải mái hào phóng ngồi xuống, rồi lại tự rót cho mình một chén trà, nhưng nàng lại rất cẩn thận, không hề chạm vào đồ vật mà Thanh Mặc Nhan đã dùng qua.

Thanh Mặc Nhan lạnh lùng đặt câu hỏi: "Sau khi ta đi, bọn họ đã nói những gì."

"Những người đó căn bản không phải là bằng hữu của nhị gia nhà các ngươi, bọn họ cũng là do được người khác mời đến." Hồng Lăng tinh tế cắn hạt dưa: "Sau khi ta đi vào chỉ nghe được một chút, nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, là có người đã thanh toán tiền để bọn họ che giấu cho nhị thiếu gia, sau khi Thiếu Khanh ngài đi, tất cả bọn họ cũng đứng dậy ra về, chỉ có một mình nhị gia ở lại uống thêm mấy chén, sau đó không biết tại sao hắn lại đột nhiên tức giận lên, quăng cả chén rượu xuống đất, còn đuổi cả ta ra ngoài..."

Nghe xong lời nói của Hồng Lăng, thần sắc của Thanh Mặc Nhan càng trở nên ảm đạm.

Sau khi tiễn Hồng Lăng xong, Thanh Mặc Nhan liền quay sang nói với Huyền Ngọc: "Phái người theo dõi nhị thiếu gia, mặc kệ hắn đi đến đâu cũng phải đi theo, Bạch Ngọc lâu bên này cũng phái người quan sát cho kĩ, còn về phía Thiên Nhạc Phường thì nói với Nhuận Nhi tỷ một tiếng, mặc kệ là vị cô nương nào, chỉ cần có thể nghe được tin tức hữu dụng, ta sẽ trọng thưởng hết."

Phân phó xong mọi việc, Thanh Mặc Nhan vẫn ngồi ở trong phòng lẳng lặng nhìn vào chén trà không ở trên bàn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn một lòng muốn bảo vệ cho đệ đệ, tại sao bây giờ lại biến thành cái dạng này.

Tuy rằng chức quan hắn tìm cho đệ đệ phẩm cấp không được cao, nhưng lại là một công việc béo bở, hơn nữa công việc này cũng hết sức đơn giản, lại không dễ dàng xảy ra chuyện gì...

Chính là do nhị đệ của hắn không biết hài lòng, một hai cứ muốn bước chân vào những nơi nguy hiểm đó.

Phải biết rằng chức quan càng cao, thì nguy hiểm rình rập bên người càng lớn.

Vì sao hắn lại không hiểu rõ đạo lý này đây!

"Nhiều năm như thế, tất cả đều trở nên vô nghĩa!" Hắn đặt mạnh chén trà xuống, đứng dậy phất tay áo rời đi.

Huyền Ngọc thanh toán tiền trà xong, cũng gắt gao đi theo phía sau.

Sau khi Thanh Mặc Nhan lên xe ngựa thì lại trầm mặc, hắn không hạ lệnh nói là muốn đi đâu, cho nên những người kia cũng không có ai dám đi.

Đám người Huyền Ngọc đều đứng ở bên ngoài, không một ai dám mở miệng ra dò hỏi.

Qua hơn nửa ngày, từ trong xe ngựa mới truyền ra thanh âm của Thanh Mặc Nhan: "Ra khỏi thành."

Huyền Ngọc thử nói: "Đi đến điền trang sao?"

Trong xe lại không có thanh âm đáp lại, chỉ tản mát ra bên ngoài một cỗ sát khí vô hình.

Các tử sĩ nhìn Huyền Ngọc bằng ánh mắt đồng tình, hơn nữa còn tự giác kéo ra chút khoảng cách với hắn.

Khi Thanh Mặc Nhan tới điền trang, thì sắc trời cũng đã tối.

Điền trang im ắng, đến ngay cả thanh âm gà gáy cũng không có.

Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đi vào trong sân, nhưng mà khi đi đến cửa thì bước chân lại vô thức chậm lại.

Chỉ cần mở cánh cửa này ra thôi là có thể nhìn thấy vật nhỏ của hắn, nàng có thể hay không đang ngóng chờ đến nóng nảy, có thể hay không chạy vội đến đây liều mạng lấy lòng hắn? Hay là vẫn đang giận dỗi không chịu để ý đến hắn, chu cái miệng nhỏ lên rồi tỏ ra ủy khuất.

Đến ngay cả bản thân Thanh Mặc Nhan cũng không hề phát hiện ra, khóe miệng hắn lại đang mang theo ý cười.

Đẩy cửa ra, khóe miệng đang giơ lên cao dần dần bị cứng lại tại chỗ.

Trong phòng lộn xộn, cả mặt đất toàn là những trang giấy bị bỏ đi, vật nhỏ của hắn chỉ mặc một kiện áo khoác ngắn tay, y phục bên trong đừng nói là trung y, mà đến ngay cả yếm cũng không thèm mặc vào, để lộ ra hai cánh tay nhỏ như ngó sen, đôi chân của nàng thì để lên trên ghế, có hơi lộ ra phần qυầи иᏂỏ ở bên trong... Trong tay thì cầm một cây bút đỏ, đang cúi đầu chăm chỉ viết cái gì đó.

Huyền Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt như có một cơn lốc thổi qua, Thanh Mặc Nhan phanh một cái đóng mạnh cửa lại, đem hắn nhốt ở bên ngoài, còn suýt nữa là đâm đến dập mũi của hắn.

Tính tình thế tử càng ngày càng cổ quái, Huyền Ngọc vuốt cái mũi vẻ mặt mờ mịt.