A Hạnh

Chương 114: Mê hương

Giọng nói từ gian phòng truyền tới từ bên phải. Xảo Oánh điều chỉnh góc độ, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một góc giường gỗ.

Đó là một cái giường lớn bóng bẩy, màn trướng màu đỏ, ga giường màu đỏ, chăn gấm cũng màu đỏ, trên chăn gấm có thêu uyên ương nghịch nước tiết lộ ra vẻ mập mờ.

Mà A Hạnh trên người mặc trung y màu trắng, ngã nằm dưới đất, tóc đen tán loạn, làn da trong suốt trắng như tuyết hiện ra một tầng ửng đỏ, hai mắt uyển chuyển như nước mùa xuân yêu kiều, đôi môi ướŧ áŧ hơi mở ra, thở hổn hển, giống như là đang dụ hoặc người đối diện. Nàng lúc này không còn nét lạnh lùng ngày thường, giống như là một đóa phù dung mềm yếu, yên tĩnh nở rộ, để lộ ra cám dỗ và kiều diễm vô hạn, xinh đẹp kinh tâm động phách, để cho tim người ta đập thình thịch, không khống chế được.Diệp Gia Quán

Hồ Lăng Hiên từ từ đến gần tầm mắt Xảo Oánh, cả người mặc một bộ cẩm bào màu đỏ. Sắc mặt hồng hồng nhìn A Hạnh bằng ánh mắt dịu dàng giống như nước. Hắn cầm trên tay một bộ trường sam màu đỏ, bên trên dùng kim tuyến thêu hoa văn hoa sen. Xảo Oánh nhận ra, đó là giá y, là xiêm áo mà mọi nữ tử đều mơ mộng mặc lên nhưng cũng không phải là nữ tử nà cũng có phúc khí này, vì giá y màu đỏ chỉ có chánh thê mới có thể mặc.

Hồ Lăng Hiên tay cầm giá y ngồi xuống bên cạnh A Hạnh, dịu dàng khoác lên trên người của nàng: “A Hạnh, ta nói rồi, ta nhất định sẽ làm cho nàng trở thành chánh thê của ta, hôm nay chính là ngày thành thân của chúng ta, tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta! A Hạnh, nàng có vui hay không?”

Xảo Oánh che miệng lại thiếu chút nữa hét lên, chánh thê? Đêm động phòng hoa chúc? Quan hệ bọn họ

đã đến như vậy sao? Tại sao A Hạnh vẫn không có nói qua với nàng? Trong lòng nàng dâng lên tức giận, lần trước A Hạnh nói gì cũng không chịu đưa tin cho nàng, chẳng lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân này?

Thật là nữ tử hèn hạ, trên mặt giả dạng như là nghĩ cho nàng, vì tốt cho nàng nhưng trong tối lại dùng thủ đoạn phá hư hạnh phúc của nàng!

Nhưng không đúng a, bọn họ không thể đi chung với nhau, chẳng lẽ bọn họ bây giờ là vô môi cẩu hợp? Nghĩ tới đây, Xảo Oánh lại nhìn A Hạnh giãy giụa trên đất một cái, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.

Giá y màu đỏ dưới ánh đèn tản ra màu hồng hồng chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của A Hạnh, diễm lệ vô cùng.

Hồ Lăng Hiên nhìn không nở dời mắt. Hô hấp càng ngày càng gấp rút, hắn đưa tay ra, ngón tay thon dài, lướt qua làn da trắn mịn cuả nàng, vuốt ve gò má của nàng, ngòn tay lướt qua mang theo cảm giác tê dại, làm cho A Hạnh hơi run rẩy. Nàng rõ ràng rất ghét hắn, nhưng vào giờ khắc này, nàng không nhịn được muốn ngón tay của hắn dừng lại lâu một chút.

Trong lòng A Hạnh rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn, tức giận nói: “Súc sinh, ngươi đã làm với ta?”

Tay của Hồ Lăng Hiên vuốt ve khắp nơi trên mặt nàng, tóc dài đen nhánh toàn bộ để xuống, rũ trên vai, gương mặt tuấn mỹ hiện ra một mảnh triều hồng, cặp mắt sáng ngời kia nhìn nàng chớp mắt một cái cũng không nỡ, trong con ngươi như có ngọn lửa, ngọn lửa kia dường như càng đốt càng lớn, cháy sạch nóng bỏng toàn thân.

Mà cái tay kia của hắn, dường như mềm mại dị thường, phủ trên mặt của nàng giống như mây trắng. Vô cùng thoải mái, nàng kìm lòng không được mà nhắm hai mắt lại, bên tai nghe được giọng nói của hắn.

” A Hạnh nàng biết không, đây là Miên Vân Hương, chẳng những có thể khiến tứ chi vô lực, hơn nữa còn là mê hồn hương mạnh nhất, đây là bí bảo của Di Hương Viện, chuyên dụng đi đối phó những cô nương một lòng muốn chết kia, chỉ cần hít phải một chút, dù nàng có là nữ tử tam trinh cửu liệt, đến cuối cùng cũng sẽ hạ xuống tất cả mà cam tâm hưởng thụ hoan ái nam nữ, ta tốn không ít bạc mới mua được!”

” Còn có những vị khác giang hồ kia, ta cũng tốn không ít bạc, ta dặn đi dặn lại nhiều lần để cho bọn họ đừng làm tổn thương nàng, nhìn xem ta đối với nàng tốt bao nhiêu! A Hạnh, ta vì nàng tốn nhiều tâm tư như vậy, nàng cũng không cảm động sao?”

Nghe được lời của hắn thần trí đột nhiên rõ ràng hơn, nàng tức giận nhìn hắn, hận không thể cho hắn một bạt tai, nhưng toàn thân mềm nhũn không có nửa phần khí lực, từ dưới đất bò dậy cũng không cách nào làm được, càng không cần phải nói xuất thủ đánh hắn.

Nàng hận nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Hồ Lăng Hiên, vội gọi người đến nhà bắt ta, lại bỏ thuốc, lại còn dám nói rất tốt với ta! Ngươi quả thật quá vô sỉ hạ lưu! Nếu như ngươi dám đυ.ng đến ta, chờ ta khôi phục, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!” Diệp Gia Quán. Nàng giùng giằng muốn gạt giá y trên người ra. Nhưng hắn đưa tay ra rất dễ dàng ngăn lại, sau đó thuận thế kéo nàng vào trong ngực của mình.

Hắn ôm thật chặt, hơi thở trên người làm cho thân thể của nàng càng thêm nóng, trong cơ thể dường như có loại khát vọng mãnh liệt, toàn thân đều rỉ ra tầng mồ hôi, mồ hôi thấm ướt đầu của nàng, dính sát quần áo của nàng, tạo ra sự hấp dẫn vô hạn, nàng gắng gượng nhẫn nại xúc động muốn cởϊ qυầи áo xuống, cắn chặt răng kềm chế cảm giác muốn được ôm chặt.

Nhưng hắn lại không buông tha nàng, tay hắn trên mặt của nàng, trên đầu, trên cánh tay, trên lưng vuốt ve qua lại, làm cho nàng không nhịn được nhẹ run, nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

” A Hạnh, tại sao nàng hận ta như vậy? Ta thích nàng như vậy, nàng căn bản là không tưởng tượng nổi ta thích nàng đến đường nào, bất kỳ thời khắc nào ta cũng không thể không nhớ tới nàng, trong lòng của ta không một khắc nào không có nàng. Ngay cả trong mộng ta cũng chỉ có hình ảnh của nàng. Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, ta không thể bỏ nàng, ta làm sao có thể mặc cho nàng ghét ta, cũng có lẽ bây giờ hận ta nhưng không bao lâu sẽ biết, hiểu được ta đối với nàng là một tấm chân tình, đến lúc đó nàng cũng sẽ không hận ta., A Hạnh, ta làm như vậy, tất cả đều là vì ta yêu nàng!”

Xảo Oánh ở ngoài cửa sổ nghe lời của hắn, trong lòng giống như kim châm. Lời của hắn tình ý triền miên như vậy, ánh mắt của hắn thâm tình thành thật như vậy, hắn chưa bao giờ dùng câu nói này, giọng nói này nói với nàng, mặc dù nàng đã không cho là Hồ Lăng Hiên chỉ có một nữ nhân, nhưng mà cho tới bây giờ nàng không cảm thấy có nữ nhân nào có thể cùng nàng tranh sủng, bất luận là tướng mạo hay học vấn, toàn bộ Đường Quốc có thể thắng được nàng căn bản chỉ có đếm trên ngón tay, mà những người đó xuất thân hiển quý, đương nhiên sẽ không dính dáng gì tới Hồ Lăng Hiên, mình phải là nữ nhân Hồ Lăng Hiên yêu thích nhất mới đúng! Nhưng vì cái gì, bây giờ nằm ở trong ngực hắn không phải là nàng?

Bây giờ Xảo Oánh hoàn toàn bị ghen tỵ làm đầu óc mê muội, đến nỗi không để ý đến sự thật là A Hạnh là bị Hồ Lăng Hiên bắt cóc, lòng tràn đầy kiêu ngạo đang nghĩ Hồ Lăng Hiên từ lúc nào đã động tâm với A Hạnh, dường như trước đây hắn cũng không có nhiều tình cảm khắc sâu với A Hạnh, hắn mỗi lần tới rạp hát đều không thấy hắn tìm A Hạnh, có thể thấy được khi đó tim của hắn vẫn đang ở trên người của mình, dường như từ sau lưu diễn trở lại, tất cả đều thay đổi, Hồ Lăng Hiên cũng không nhiệt tình như trước kia.

Chẳng lẽ... Lòng của Xảo Oánh chợt dâng lên suy nghĩ, chẳng lẽ A Hạnh là cố ý ly khai mình đi? Sau khi nàng đi ra ngoài lưu diễn, Hồ công tử không tới tìm nàng, vì vậy A Hạnh thừa cơ hội này... Hơn nữa sau đó còn ngăn cản mình đưa tin cho Hồ công tử... Trong lòng Xảo Oánh càng nghĩ càng cảm thấycó

khả năng này, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, dần dần cũng bị ma quỷ che mắt, cảm thấy là A Hạnh đoạt đi Hồ công tử vốn đã có chủ ý với mình. Nàng luôn miệng nói bị Hồ công tử bắt tới nhưng nếu như nàng không cho hắn bất kỳ ám hiệu nào, Hồ công tử sao có thể có ý gì với nàng sao?

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác oán hận và tức giận với A Hạnh, nàng vất vả lắm mới bắt được cơ hội, nàng vất vả lắm mới có hy vọng và ước mơ, đến giờ đều bị A Hạnh phá hư không còn một mống!

Đến giờ Hồ công tử sẽ còn cần nàng sao? Còn thích nàng sao? Hắn đã bị A Hạnh mê hoặc đến choáng váng, đã sớm không nhớ mình!

Nàng bây giờ hận không thể hô to, ngăn cản tất cả trước mắt, nhưng nàng biết, nếu như nàng làm như vậy, chỉ sợ Hồ công tử sau này cũng sẽ không để ý đến mình nữa, nàng bây giờ chỉ có chịu đựng đau lòng, lẳng lặng nhìn hết thảy phát sinh, nàng phải thấy rõ ràng gương mặt thật khó coi của A Hạnh! Diệp Gia Quán

Nàng đưa tay cắn chặt. Cắn đến máu tươi chảy ròng, cũng không kêu một tiếng, chỉ có như vậy mới có thể triệt tiêu đau đớn trong lòng nàng, ngăn nàng đau khóc thành tiếng.

Bên trong nhà, Hồ Lăng Hiên ôm lấy A Hạnh đặt trên giường, vì góc độ hiện tại, Xảo Oánh không thấy được tình huống của bọn họ, nhưng giọng nói của bọn họ một chữ cũng nghe không sót.

” A Hạnh, lúc đầu ta muốn cùng nàng uống rượu hợp cẩm nhưng là bây giờ nàng thật sự là làm cho lòng ta xao động. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta không bằng sớm an giấc, cho dù không uống chén rượu hợp cẩm, ở lòng của Hồ Lăng Hiên ta, nàng vĩnh viễn đều chánh thê của ta!”

Trong phòng, Hồ Lăng Hiên đứng ở mép giường, bắt đầu cởi xiêm áo của mình, bỏ đi áo khoác và trung y, lộ ra thân thể rắn chắc bóng loáng. Tóc đen nhánh rũ xuống gò má và ngực của hắn, hai điểm hồng ở ngực như ẩn như hiện.

A Hạnh nhìn một màn này, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng không khỏi có loại khát vọng, nàng vội nhắm mắt lại, cố gắng khiến cho thần trí của mình thanh minh. Trong lòng không khỏi âm thầm gấp gáp, chẳng lẽ tối nay thật sự chạy không thoát sao? Nếu bị tên vô sỉ hạ lưu này làm cho...

Trong lòng A Hạnh thầm hận, nhưng lại không có biện pháp nào, cả người không dậy nổi, miễn cưỡng cũng chỉ có thể dùng ý thức đấu tranh với mê dược kia. Không để cho mình biến thành đồ chơi trong tay hắn.

Hồ Lăng Hiên thấy nàng nhắm hai mắt lại, lông mi không ngừng rung động, không nhịn được cười khẽ, trong lòng dâng lên một mảnh nhu tình, qua tối nay A Hạnh hoàn toàn thuộc về mình, người nào cũng không thể cướp đi. A Hạnh, nàng có biết giờ khắc này ta vui mừng nhường nào, vui mừng cũng không phải bởi vì sắp có được thân thể của nàng mà là ta vĩnh viễn có tư cách giữ nàng ở bên cạnh.

Hắn đưa tay ra, tay hơi run rẩy, đây không phải lần đầu tiên nhưng so với lần đầu tiên càng làm cho hắn khẩn trương! Ngón tay của hắn mới vừa tiếp xúc được y phục của nàng, liền nghe giọng nói của nàng: “Nếu như ngươi tiếp tục, ta nhất định sẽ hận ngươi! Cả đời này cũng sẽ không tha thứ ngươi! Hơn nữa ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp phá hủy ngươi!”

Tay của Hồ Lăng Hiên chỉ dừng lại một, sau đó dứt khoát tháo thắt lưng hông của nàng ra: “Vậy nàng cứ hận ta đi!”

Ta thà để nàng hận ta, còn hơn nàng không nhìn ta, miệt thị ta.