Dịch giả: argetlam7420
Mặc dù đã đi xa hơn một trăm dặm, Lưu Thiếu Khanh vẫn không dám buông lỏng, ra sức vung dây cương thúc ngựa, vừa đi vừa liên tục ngoái đầu nhìn đằng sau, không hỏi cũng biết là đang kiểm tra xem Mạc Vấn có đuổi theo hay không.
Mạc Vấn núp ở bên đường, mắt thấy Lưu Thiếu Khanh từ xa thúc ngựa đến, trong lòng bắt đầu do dự. Hắn do dự không phải là có nên trừng phạt Lưu Thiếu Khanh hay không, mà là nên dùng cách nào để trừng phạt tên này, nếu không hiển lộ bản lĩnh, Lưu Thiếu Khanh ắt sẽ không phục, nghĩ rằng hắn chẳng qua là dựa vào đánh lén mà chiến thắng. Còn nếu tung ra hết sức, lại sợ Lưu Thiếu Khanh sẽ báo cho quân Yên biết năng lực của hắn, khiến nước Yên biết mà đề phòng trước.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn quyết định không biểu lộ sức mạnh phù chú, chỉ lấy linh khí đánh thắng gã. Cách này chẳng những có thể che giấu thực lực bản thân, còn có thể làm cho Lưu Thiếu Khanh biết rõ tu vi linh khí mới là căn bản của đạo thuật, để gã hiểu rõ sự chênh lệch mà tìm chỗ tĩnh tu.
Quyết định xong xuôi thì ngựa cũng đã chạy đến gần, Mạc Vấn lắc mình lao lên, đúng lúc Lưu Thiếu Khanh đang ngoái đầu nhìn ra sau, đạp thẳng gã xuống ngựa, sau đó nhảy lên lưng ngựa ghìm chặt cương lại, bế Thạch Chân xuống ngựa.
Lưu Thiếu Khanh bị đạp ngã khỏi ngựa, được nửa đường thì kịp xoay người lại, lảo đảo rơi xuống đất, ngay sau đó ẩn giấu thân hình. Mạc Vấn đặt Thạch Chân xuống rồi lao tới khu vực Lưu Thiếu Khanh vừa biến mất, tới nơi linh khí từ tay trái ào ạt phóng ra, chỉ nháy mắt liền phát giác được chỗ của Lưu Thiếu Khanh, tay phải vung lên đánh ra một chưởng, thẳng chính giữa ngực Lưu Thiếu Khanh.
Mặc dù một kích đắc thủ, nhưng Mạc Vấn cũng không bổ sung thêm linh khí trong tay, do vậy Lưu Thiếu Khanh bị thương không đáng ngại, rên lên một tiếng thân hình vừa thoáng hiện ra lại một lần nữa ẩn đi.
Mạc Vấn rất quen thuộc bộ pháp của Truy Phong Quỷ Bộ, cũng biết Lưu Thiếu Khanh bị thương sẽ quay ra gϊếŧ chết Thạch Chân, cho nên hai tay linh khí lại tràn ra, một lần nữa lấy linh khí lại cảm giác ra vị trí Lưu Thiếu Khanh, xoay người lại tung một chưởng. Một chưởng này lại nhắm thẳng ngực Lưu Thiếu Khanh, gã bị trúng đòn lui về phía sau, Mạc Vấn thừa thắng đuổi theo, lại là một chưởng nữa.
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Thiếu Khanh rút đoản đao ra, nhắm lấy sườn phải Mạc Vấn, tuy nhiên hành động này là một sai lầm cực lớn, bởi vì binh khí vung ra sẽ có tiếng xé gió rất rõ ràng, Mạc Vấn nghe tiếng đoán biết vị trí, Phá Hồn cũng lập tức ra khỏi vỏ, lại một lần nữa lấy rãnh máu kẹp chặt đoản đao. Lần này hắn không thu tay lại nữa, mà bước tới xoay người hất văng đoản đao trong tay Lưu Thiếu Khanh ra, găm vào một gốc cây khô ven đường.
Lưu Thiếu Khanh mất binh khí nhưng ngược lại đã khôi phục sự tỉnh táo, nhân cơ hội lui về phía sau ngưng thần tĩnh khí đứng bất động. Phương pháp này lần nào gã dùng cũng thành công, nhưng Mạc Vấn đã biết rõ bộ pháp của Truy Phong Quỷ Bộ, linh khí lại xuất ra, điều tra ra vị trí lập tức lao đến, lại là một chưởng, một chưởng này đánh vào vai trái.
Hai người liên tiếp ra chiêu, không bên nào mở miệng nói chuyện, lời nên nói trước đó đã nói hết rồi, không cần tốn nước bọt nữa, lần này chính là tỷ thí, mà mục đích tỷ thí chính là phân rõ ai mạnh ai yếu.
Chỉ lát sau Lưu Thiếu Khanh đã trúng hơn mười chưởng, Mạc Vấn xuất chưởng cái sau nặng hơn cái trước, Lưu Thiếu Khanh thấy thế trong lòng rất là tức giận. Giận dữ thì khó tránh khỏi mất tỉnh táo, tấc lòng rối loạn thì lại càng không có chút lực chống cự nào, liên tiếp trúng chưởng, toàn thân đau nhức.
Lưu Thiếu Khanh tuy tức giận nhưng cũng không hề có ý thối lui, mà cũng liên tục xuất chiêu hiểm, ý muốn liều mạng. Được hơn mười chiêu Mạc Vấn nhận ra đã không thể nào hạ thủ lưu tình được nữa, bèn tung chân phải đá ngược về phía ngực Lưu Thiếu Khanh, làm gã lảo đảo lui về phía sau, cùng lúc đó lao tới đuổi kịp, song chưởng đánh thẳng vào Khí Hải, lần này hắn đã dùng hai thành linh khí, Lưu Thiếu Khanh ngã lăn ra đất.
Tới lúc này Lưu Thiếu Khanh mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Mạc Vấn vẫn một mực không nói chuyện làm gã không biết Mạc Vấn đang suy nghĩ gì, nhưng một đòn sau cùng kia của Mạc Vấn đã đánh vào Khí Hải gã, điều này làm cho gã hiểu được Mạc Vấn đã thật sự nổi giận, không hạ thủ lưu tình nữa. Nếu gã còn không rút lui, vô cùng có khả năng tu vi sẽ bị phế, cho nên gã ngã nhào xuống rồi vội vàng bò dậy, cấp tốc lẩn vào rừng cây ven đường.
Mạc Vấn cũng không nói gì, cũng chẳng buồn đuổi theo, lần này hắn đã đạt được mục đích của mình, không cần phải đi đuổi gã nữa. Ngoài ra hắn một mực chưa từng mở miệng cũng sẽ khiến cho Lưu Thiếu Khanh phải chịu áp lực to lớn, trước khi đột phá Thiên Kiếp chắc chắn gã sẽ không bao giờ tới gây hấn nữa.
Sau khi vượt qua Thiên Kiếp linh khí có thể phóng ra ngoài, một luồng linh khí kéo dài nhập vào cơ thể Thạch Chân, trong nháy mắt hắn cảm giác được nàng đang bị điểm những huyệt đạo nào, nhanh chóng tiến hành giải huyệt.
"Nguy hiểm quá, may mà ngươi chạy tới kịp." Thạch Chân há miệng thở dốc, mặc dù Mạc Vấn vẫn chưa từng mở miệng, nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi mực nồng đậm vương trên áo hắn.
"Trở về thành rồi hãy nói." Mạc Vấn dắt con ngựa tới, đỡ Thạch Chân lên ngựa.
Bởi vì sắc trời quá tối, ngựa cũng không thể thấy rõ đường đi, Mạc Vấn chỉ có thể cùng leo lên lưng ngựa, vung dây dần đường.
"Sau này gã có còn tới nữa không?" Thạch Chân vẫn còn rất sợ hãi.
"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu, lúc trước hắn đã khiến Lưu Thiếu Khanh hiểu rõ chênh lệch giữa hai người. Lưu Thiếu Khanh cũng là một trong Thượng Thanh chuẩn đồ, gã sẽ không ngu đến mức không hiểu rõ tình thế, cũng hiểu rằng nếu lại tới quấy rầy nữa sẽ có hậu quả gì.
"Ngươi đánh gã đau như vậy, sau này sợ là khó lòng gặp mặt." Thạch Chân nói, nàng mặc dù không thấy được cảnh hai người đánh nhau, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Lưu Thiếu Khanh liên tục rên lên đau đớn.
Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, chỉ vung dây cương giục ngựa. Lúc trước thật sự là hắn đã nặng tay đấy, thế nhưng hắn cũng không phế bỏ tu vi Lưu Thiếu Khanh. Ngoài ra điểm trọng yếu nhất là hắn mặc dù liên tục ra đòn, nhưng lại không hề đánh vào mặt Lưu Thiếu Khanh. Đánh người không đánh mặt, một khi đã đánh mặt thì sẽ kết làm tử thù, vĩnh viễn không thể hòa giải, chỉ cần chưa từng đánh vào mặt thì ngày sau vẫn còn có thể nói chuyện.
Trên đường về Mạc Vấn cũng không hỏi Thạch Chân Lưu Thiếu Khanh bắt nàng thế nào, bởi điều này cũng chẳng cần phải hỏi, mấy con chó săn hai người mang tới có thể có công dụng báo động, nhưng lại không thể ngăn trở được Lưu Thiếu Khanh.
Mặc dù đã nghe Mạc Vấn đảm bảo, nhưng Thạch Chân cũng không dám ở lại quận phủ nữa, ngay trong đêm chuyển đến đại trướng của Mạc Vấn. Hắn thấy vậy cũng chỉ đành chịu, Thạch Chân là trung gian liên lạc giữa hắn với nước Triệu, là củ khoai lang nóng phỏng tay vô cùng phiền phức nhưng lại không thể nào bỏ xuống được.
Đuổi Lưu Thiếu Khanh đi rồi, trong lòng Mạc Vấn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau khi Lưu Thiếu Khanh rời khỏi rất có thể gã đến doanh trại quân Yên gặp Bách Lý Cuồng Phong, báo cáo tình huống của hắn cho gã biết. Bách Lý Cuồng Phong nếu như thức thời thì sẽ không tới Hắc quận, còn nếu Bách Lý Cuồng Phong thật sự xuất hiện thì cũng chỉ có thể dùng cách tương tự đuổi gã đi.
Trong trướng mặc dù rất rộng rãi, nhưng Mạc Vấn lại không đi vào trong, mà mang chăn nệm ra ngủ bên ngoài trướng, nghỉ ngơi một chút lúc sáng sớm, lúc sau ngủ dậy nhanh chóng rửa mặt chải đầu, rồi lại ngồi vào bàn vẽ bùa.
Thạch Chân sai người đem văn thư trong quận phủ chuyển vào đại trướng, sau đó lại chuyển tới đồ dùng sinh hoạt. Mạc Vấn cảm thấy quá phiền nhiễu, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là rời khỏi đại trướng dọn vào quận phủ.
Quận phủ có nhiều phòng xá, điều kiện sinh hoạt tốt hơn doanh trại rất nhiều, chẳng qua tướng tá muốn tới gặp có chút bất tiện, thế nhưng các tướng lĩnh đều có ngựa cưỡi, cưỡi ngựa bẩm báo cũng không quá tốn sức.
Đến buổi trưa, có bại binh trở về, số lượng chỉ có hơn một trăm kỵ binh, là tướng quân Mã Bình Xuyên ở Bạch quận cùng tàn quân, cũng có số lượng không nhiều tăng nhân cùng đạo sĩ.
Trở về Hắc quận, Mã Bình Xuyên lập tức tới gặp Mạc Vấn. Người này là người Hán, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, là một nho tướng, thái độ hòa nhã, lễ phép chu toàn.
Mạc Vấn cho gọi người này đến là muốn hỏi han tình hình phe địch. Theo như lời Mã Bình Xuyên, quân Yên hiện còn cách nơi này bốn trăm dặm, gã phụ trách ngăn cản quân địch ở Bạch quận cùng một bộ phận ở Ung quận. Bạch quận có nhiều đại xà cự mãng, Ung quận thì có hổ sói mở đường, sau đó kỵ binh liều chết xung phong, ngăn trở trì hoãn địch quân, khiến cho binh mã tử thương vô số, chỉ có một bộ phận tướng lĩnh rút về được.
Mạc Vấn cũng không trách tội người này, bởi Mã Bình Xuyên cùng Quái Cát Khắc căn bản chính là châu chấu đá xe, vốn cũng không có chút phần thắng nào.
Nói chuyện với Mã Bình Xuyên xong, Mạc Vấn sai người gửi thư về triều đình nước Triệu, đem Đồ Lỗ cùng bộ hạ và tất cả những binh sĩ câm điếc toàn bộ trở về Nghiệp Thành, để lại Mã Bình Xuyên tiếp quản đại quân, gia phong làm Nhất phẩm Long Uy tướng quân. Người này vốn là người Dự quận, cùng hắn có vài phần tình cảm đồng hương, lại do Thạch Chân tiến cử, rất có tài năng, lưu lại gã về công hay tư cũng đều hết sức có lợi.
Sau khi Đồ Lỗ cùng các binh sĩ trở về Nghiệp Thành, Hắc quận còn khoảng hơn năm vạn bộ binh, năm ngàn kỵ binh.
Mã Bình Xuyên cùng Bồ Hùng tuy chỉ vừa tiếp quản quân đội, nhưng cũng đã quen thuộc việc binh, chỉ đạo tướng lĩnh, mà Mạc Vấn thì ở lỳ trong quận phủ vẽ phù chú, hỏng mất ba cái bút lông mới kịp viết xong năm ngàn tấm Ẩn Dương phù chú, sau đó còn phải đóng dấu pháp ấn, chỉnh sửa lần cuối. Làm xong những việc này thì đã là giờ Thìn ngày thứ ba, trước đó không lâu có thám mã báo về, quân Yên đã chỉ còn cách Hắc quận hơn hai trăm dặm.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, giơ tay bảo thám mã lui đi, rồi nằm xuống giường nhỏ trong đại trướng.
"Ngươi không đi thăm dò tình hình sao?" Thạch Chân nói.
"Tạm thời không vội." Mạc Vấn nói xong nhắm mắt.
Thạch Chân thấy Mạc Vấn nhắm mắt thì không quấy rầy nữa, Mạc Vấn vì vẽ năm ngàn tấm phù chú mà cả đêm hôm qua chưa từng chợp mắt.
Thạch Chân không quấy rầy, nhưng Mã Bình Xuyên cùng Bồ Hùng lại tới có việc. Mã Bình Xuyên hỏi nên điều toàn bộ binh sĩ vào trong thành không, mà Bồ Hùng thì hỏi là lúc nào gϊếŧ chó lấy máu.
Mạc Vấn chỉ trả lời đúng một câu: "Cứ an tâm chớ vội.". Bất kể là Mã Bình Xuyên hay Bồ Hùng, bọn họ đều đã sợ hãi quân Yên từ trong xương tủy, mà loại sợ hãi này nguyên nhân là đám Quỷ Thú do Tát Mãn giáo (Shaman giáo) ở nước Yên sai khiến. Thực chất năm ngàn kỵ binh chỉ là hỗ trợ, hắn mới chính là chủ lực của đêm nay, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.
Tới buổi trưa, Mạc Vấn ngủ dậy. Lúc này bên ngoài quận phủ đã đứng đầy các tướng lĩnh, vẻ mặt khẩn trương như lâm đại địch, mà dân chúng trong thành đa số đều hốt hoảng, toàn bộ Hắc quận bị bao trùm bởi không khí nơm nớp lo sợ trước cơn giông tố sắp đến.
Mạc Vấn hạ lệnh họp khẩn, hai mươi mấy vị tướng lĩnh đứng ở hai bên.
"Lệnh cho năm trăm binh sĩ, mang theo phân nướ© ŧıểυ đổ xuống thượng du sông." Mạc Vấn nhìn về phía Mã Bình Xuyên. Nhánh sông phía đông Hắc quận chảy từ hướng Tây Bắc xuống Tây Nam, từ cửa Bắc thành đi không bao lâu là có thể tới được thương du.
Mã Bình Xuyên nghe vậy quay đầu ra lệnh với một vị tướng lĩnh, người kia khom người rời đi.
"Chân nhân làm thế là muốn áp chế yêu tà?" Mã Bình Xuyên hỏi.
Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn Mã Bình Xuyên một cái, người này thi hành mệnh lệnh trước rồi sau đó mới đặt câu hỏi, chứng minh gã rất am hiểu đạo làm quan, chu đáo khéo léo.
"Đây chẳng qua là kế mê hoặc địch thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói, con sông kia có chỗ rộng đến ba trượng, những thứ uế vật đó cho dù đổ xuống cũng rất nhanh sẽ bị tách ra, huống chi uế vật đối với yêu quái không có tác dụng gì, sở dĩ làm như vậy là để quân Yên lầm tưởng rằng quân Triệu đang rất hốt hoảng, để cho bọn chúng càng khinh địch.
"Quân Yên chỉ còn cách hơn một trăm dặm, đừng phái thám mã nữa, khỏi phải chết thêm." Mạc Vấn lại hạ lệnh.
Có viên tướng phụ trách thám mã khom người đáp ứng, xoay người rời đi.
Mạc Vấn nói xong nhắm hai mắt lại, lúc này hắn có thể nhận ra đang có rất nhiều khí tức dị loại xuất hiện ở ngoài trăm dặm phía Đông...