Tử Dương

Chương 181: Bày mưu tính kế

Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn xem xong tin chiến sự trầm ngâm không nói, quân Yên đóng ở ba quận vốn đóng quân thành hình chữ “phẩm” (tức là hình tam giác), lần này tiến quân xâm lược phía nam, hai bên cánh ắt phải di chuyển trước. Nói cách khác, mặc dù nước Yên sáng sớm hôm nay có động tĩnh, nhưng lại không phải nhắm vào việc hắn vừa mới nhậm chức Hộ Quốc Chân Nhân mà xuất binh, hiện tại tiết trời đã trở nên ấm áp, nước Yên đương nhiên sẽ động binh.

"Làm sao bây giờ?" Thạch Chân ghé mắt hỏi.

"Theo ý kiến ngươi thì phải làm thế nào?" Mạc Vấn đặt bức thư xuống.

"Lúc này năm vạn viện quân vẫn còn đang trên đường, cách Ung quận hơn tám trăm dặm nữa, nên hạ lệnh cho bọn hắn ngày đêm hành quân, mau chóng đến ba quận gấp rút tiếp viện." Thạch Chân giơ tay chỉ hướng Đông, quả quyết nói.

"Không, phải truyền lệnh cho năm vạn viện binh đến Hắc quận cố thủ." Mạc Vấn lắc đầu nói, Hắc quận có tên như vậy là do trong quận có rất nhiều đất đen, là quận lớn nhất vùng Đông Bắc nước Triệu, lớn ngang với ba quận Hoàng Bạch Ung, tường thành cao lớn, là bức bình phong vững chắc nhất giúp quân Triệu chống lại quân Yên, và cũng là tuyến phòng thủ lớn cuối cùng.

"Ngươi muốn từ bỏ ba quận sao?" Thạch Chân nghi ngờ hỏi, lúc này ba vị tướng quân cùng binh mã dưới quyền tất cả đều đang ở đóng ở ba quận, số binh sĩ còn lại không nhiều, nếu không có tiếp viện sẽ rất khó khăn chống lại quân Yên từ ba hướng công tới.

"Địch quân tấn công từ ba đường, tức là chúng đã chuẩn bị đầy đủ, lại thêm tình thế bắt buộc, lúc này cho dù có phái năm vạn quân tới cũng không thể cản bọn chúng được, chỉ khiến càng nhiều người phải chết hơn thôi." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

Thạch Chân nghe vậy gật đầu một cái, nói với binh sĩ đang đứng chờ truyền tin, "Báo cho Thái úy biết, gọi ba đạo quân lui về giữ Hắc quận."

"Không." Mạc Vấn giơ tay lên cản lại. Thạch Chân nghe thấy quay đầu, Mạc Vấn nhíu mày nói ra, "Lui binh hay không cứ để Thái úy quyết định, chỉ cần lệnh cho năm vạn binh mã kia chạy tới Hắc quận là được rồi."

"Truyền lại lệnh như chân nhân nói đi." Thạch Chân khoát tay bảo binh sĩ truyền tin lui ra.

"Sao ngươi không để ba đạo quân kia lui về tăng viện?" Thạch Chân quay đầu hỏi.

"Danh không chính ắt ngôn không thuận, ngôn không thuận thì làm gì cũng khó. Kim Ấn còn chưa giao cho ta, sao ta có quyền hiệu lệnh ba quân?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Kim Ấn lúc nào cũng có thể giao cho ngươi, chiến sự khẩn cấp, chúng ta nên mau chóng đến Đông Bắc đi." Thạch Chân nóng nảy thúc giục.

"Không cần phải vội, " Mạc Vấn khoát tay, nói xong quay ra bảo thị nữ, "Mang cơm tối lên đi."

Thạch Chân thấy Mạc Vấn thần sắc như thường, đoán được trong lòng hắn đã có tính toán, liền không thúc giục nữa, đợi cơm nước mang lên thì ngôi vào bàn cùng dùng bữa.

Kiên nhẫn chờ đợi tới khi ăn cơm tối xong, thấy Mạc Vấn vẫn không định giải thích, Thạch Chân không kiềm chế được bèn nói, "Ngươi còn có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ tranh thủ vào cung xin cho ngươi."

"Ta không vội vàng lên đường không phải là muốn nhân cơ hội làm khó các ngươi, mà là có tính toán khác." Mạc Vấn bước lên lầu.

Thạch Chân cũng rời chỗ ngồi, đứng dậy đi theo.

Vào trong phòng, đóng kín cửa, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, Mạc Vấn mới lên tiếng giải thích, "Nước Yên lần này xua binh xuống phía nam không liên quan gì tới ta cả, chẳng qua là làm theo kế hoạch đã lập ra trước đó. Ba đạo quân của nước Yên đánh ra cùng một lúc, hẳn là có lòng tin tất thắng, giống như mũi tên đã rời cung, khí thế hùng hậu. Nếu là chính diện đối kháng, quân Triệu nhất định tổn thất nặng nề. Cho nên ta phải tạm lánh mủi nhọn, đợi đến khi nhuệ khí bọn chúng suy giảm, chúng ta sẽ tổ chức phản kích."

"Nếu quân Yên đánh trận đầu thắng lợi, tinh thần nhất định sẽ càng tăng lên." Thạch Chân lắc đầu.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười khoát tay, "Quả đúng như vậy, nhưng ngươi còn chưa hiểu hết nhân tính (tâm lý con người) đâu. Hành quân đánh giặc tuy không phải chuyên môn của ta, nhưng ta hiểu rất rõ nhân tính."

"Nói rõ hơn xem." Thạch Chân rót trà cho Mạc Vấn.

"Đa số mọi người làm việc đều có mục tiêu, một khi mục tiêu hoàn thành thì sẽ rất hài lòng thỏa mãn, sau đó sẽ bình tĩnh lại một khoảng thời gian để lập ra mục tiêu mới, theo ý của ngươi, nước Yên lần này khởi binh là muốn đạt được mục đích gì?" Mạc Vấn hỏi.

" Binh mã của nước Yên ở ba quận chỉ có ba vạn, tấn công đến bên ngoài Hắc quận hẳn bọn họ sẽ dừng lại." Thạch Chân nhăn mày nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng.

"Vậy được rồi, cứ để bọn chúng đánh tới Hắc quận, đến được bên ngoài Hắc quận bọn họ ắt sẽ tạm hoãn thế công, lúc ấy chúng ta sẽ xua quân phản kích." Mạc Vấn bưng chén uống trà.

"Nghe có vẻ không hay lắm, bỗng dưng mất đến trăm dặm lãnh thổ, mà chúng ta chẳng thu được gì cả." Thạch Chân chậm rãi lắc đầu.

"Thiên đạo công bằng, Âm Dương cân đối, có được tất có mất, có mất tất có được, chúng ta mặc dù nhường lại trăm dặm lãnh thổ, nhưng thu được lợi. Mà nước Yên lấy được trăm dặm lãnh thổ, nhưng cũng có cái mất." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

Thạch Chân nghe vậy không tiếp lời, bởi nàng không hiểu được thâm ý trong lời nói của Mạc Vấn.

"Bọn họ rời khỏi địa hình quen thuộc, bỏ lại công sự phòng thủ mình dày công xây dựng, hoàn toàn trơ trọi trước mặt chúng ta. Bên ngoài Hắc quận không có nơi nào địa thế hiểm trở để phòng thủ cả." Mạc Vấn chỉ ra điểm trọng yếu nhất.

"Ngươi muốn dụ rắn ra khỏi hang?!" Thạch Chân bừng tỉnh đại ngộ.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, Thạch Chân nói không khác ý của hắn là bao.

"Con mồi liệu có quá lớn hay không?" Thạch Chân cười khổ đặt câu hỏi, nàng không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ dùng ba vạn quân ở tiền tuyến làm mồi dụ.

"Thế gian không có chuyện làm ít mà được hưởng nhiều, muốn có lợi lớn phải trả giá lớn, cầu lợi nhỏ thì trả giá ít, ta nếu hạ lệnh lui binh, nước Yên ắt sẽ nhận ra điểm khác thường, e là sẽ không dám liều lĩnh." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.

"Ngươi muốn..." Thạch Chân nói được một nửa.

"Đúng, ta trả giá lớn như vậy chính là muốn ba vạn quân tiên phong và lũ yêu ma quái thú của nước Yên, tất cả phải lưu lại tính mạng bên ngoài Hắc quận. Ba vạn binh mã kia phần nhiều là cựu binh thân kinh bách chiến, những người này mà chết, nước Yên lại phái viện binh đến chỉ còn là đám tân binh không có kinh nghiệm. Mà yêu ma quái thú một khi đã bị tiêu diệt, muốn khôi phục lại sẽ rất khó khăn," Thần sắc Mạc Vấn nghiêm túc, "Lúc này nước Yên còn không biết ta có bản lĩnh gì, dù có biết được sự có mặt của ta cũng không thể hiểu rõ chi tiết, cho nên phải nhân khi bọn chúng còn chưa nắm rõ tình hình đánh cho chúng một đòn trí mạng, đợi đến khi bọn chúng có phòng bị, thì khó có cơ hội nào một lần gϊếŧ mấy vạn quân như thế này nữa."

"Không ngờ ngươi lại tàn nhẫn đến thế." Lời Mạc Vấn nói làm Thạch Chân cảm giác vừa xa lạ vừa đáng sợ.

"Muốn lấy được cái gì, thì phải bỏ công sức ra, bất kể là chuyện gì thì đều phải trả giá tương xứng mới thành công, nếu không trả giá sẽ chẳng làm nổi việc gì. Nếu ta muốn tiêu diệt ba vạn binh mã và yêu quái của đối phương, thì phe mình nhất định phải chịu tổn thất tương ứng." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, kì thực hắn không hề thích phương pháp “lấy gϊếŧ chóc để ngăn gϊếŧ chóc” này, nhưng âu cũng là bất đắc dĩ, có những lúc chỉ niệm kinh thì không đổi được hòa bình, pháp luật của một nước cũng là như vậy, người phạm tội lớn thì tử hình chém đầu, cái này kì thực cũng là lấy gϊếŧ chóc để ngăn chặn gϊếŧ chóc nhiều hơn.

"Trận chiến này kế sách ngươi đưa ra mặc dù hiệu quả, nhưng phía nước Triệu ta tổn thất cũng rất lớn. Trong binh pháp vẫn có kế “lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh” kia mà, ngươi vì sao không dùng?" Thạch Chân ghé mắt nghiêng đầu.

"Lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều cũng không phải là không thể, nhưng mức độ khó khăn sẽ tăng lên gấp bội, hao tổn trí lực vô cùng lớn, bố trí sắp đặt đủ đường. Mấy điều kiện các ngươi hứa hẹn với ta không đáng giá để ta phải hao tâm tốn sức như vậy, ta chỉ cam kết trong vòng năm năm đánh đuổi nhà Mộ Dung nước Yên mà thôi." Mạc Vấn thẳng thắn nói.

" Hoàng Đế nước Tấn khi ấy vì sao lại đuổi ngươi ra khỏi bờ cõi?" Thạch Chân hỏi.

Mạc Vấn có thể đoán được lý do Thạch Chân hỏi câu này, cho nên lắc đầu đáp, "Đã chịu người nhờ vả thì phải tận tâm, ngươi đừng có lo ta làm thế là vì hao tổn quốc lực nước Triệu mưu lợi cho nước Tấn, ta chỉ cần tổng cộng tám mươi lăm nghìn binh mã, các ngươi chỉ cần cung cấp đủ lương thảo, ngày sau không cần tăng viện nữa."

"Nước Yên đâu chỉ có ba vạn binh mã kia, nếu phải cần thêm, triều đình nhất định sẽ tăng viện." Thạch Chân bị Mạc Vấn nói trúng tâm sự, cảm thấy hơi lúng túng.

"Không còn sớm nữa, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn rời chỗ ngồi đứng lên.

"Không vội, không vội, ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi." Thạch Chân đưa tay ra định kéo tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn né người tránh được, lại ngồi xuống hỏi, "Chuyện gì?"

"Người Hồ so với người Hán cao hơn rất nhiều, vì sao lại thế?" Thạch Chân hỏi.

Mạc Vấn không nghĩ tới Thạch Chân sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời không biết trả lời ra sao. Người Hồ chẳng những cao lớn hơn người Hán, hơn nữa so với người Hán còn khôi ngô hơn rất nhiều, về thức ăn của hai bên cũng không khác nhau là mấy, chỉ có thể là do huyết thống.

"Hẳn là do huyết thống đi, vì sao ngươi lại hỏi vậy." Mạc Vấn suy nghĩ một lát, lên tiếng trả lời.

"Đàn ông người Hán các ngươi chẳng ai thích phụ nữ người Hồ chúng ta, nhưng đàn ông người Hồ chúng ta hầu hết đều thích phụ nữ người Hán, tại sao lại thế?" Thạch Chân hỏi lại.

Mạc Vấn vốn định trả lời là do người Hồ cưỡng đoạt phụ nữ Hán, nhưng thấy trả lời như vậy có hơi lạc đề, liền đổi lại nói, "Người Hán chúng ta vốn đã không thích người Hồ, bất kể các ngươi là nam hay nữ."

"Vậy vì sao đàn ông người Hồ nhiều người cưới con gái người Hán đều đặt làm chính thất (vợ cả), lại còn rất sủng ái nữa?" Thạch Chân vẫn không chịu buông tha.

"Ngươi hỏi mấy chuyện này để làm gì?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, vấn đề Thạch Chân đưa ra làm hắn không biết trả lời thế nào.

"Phụ nữ người Hồ chúng ta so với phụ nữ người Hán da trắng nõn hơn, thân hình thướt tha, phụ nữ người Hán các ngươi rất là thấp lùn, xương đùi lại không thẳng, sao đàn ông người Hồ chúng ta lại thích các nàng chứ?" Thạch Chân làm vẻ mặt khó hiểu.

"Ta làm sao biết được." Mạc Vấn rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy đi lên trên bục, Thạch Chân bỗng dưng hỏi vấn đề không đầu không đuôi, cũng không để làm gì, cho nên hắn chẳng muốn dây dưa với nàng.

"Hắc hắc, thật ra trong lòng ngươi biết rất rõ, chỉ là không dám nói ra thôi." Thạch Chân cười nói.

"Ta chẳng biết gì cả." Mạc Vấn đi tới bục gảy đàn ngồi nhắm mắt.

"Chúng ta là lớn, các ngươi là nhỏ, cho nên đàn ông người Hán các ngươi mới không thích con gái người Hồ." Thạch Chân cười giễu cợt bước về phía giường nhỏ, bắt đầu cởϊ áσ.

"Khích tướng đối với ta vô dụng." Mạc Vấn cũng cười lạnh nhắm hai mắt lại. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh, dù nhìn thấu phép khích tướng của Thạch Chân, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi không vui. Thạch Chân nói những lời này quả thực ác độc, đánh thẳng vào lòng tự ái của đàn ông, nếu là người hay tự ti nghe nàng nói vậy sợ là sẽ vĩnh viễn lưu lại ám ảnh trong lòng.

"Ta không để tâm, ta thật sự không để tâm đâu." Thạch Chân làm ra vẻ bao dung ân cần nói.

Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, Thạch Chân thấy khi trước ôn nhu quyến rũ không có hiệu quả, lần này lại thay đổi biện pháp khác, định chọc giận hắn, khiến hắn sinh lòng thù ghét nhưng cũng khao khát chứng minh với nàng. Một kế này tuy nông cạn, nhưng cực kỳ hữu hiệu, dù biết rõ là mưu kế nhưng hắn cũng không nhịn được muốn làm gì đó trừng phạt nàng.

"Người Hồ chúng ta cướp đoạt nhiều đàn bà của người Hán các ngươi như vậy, các nàng lại sinh con đẻ cái cho người Hồ, đàn ông người Hán các ngươi trong lòng chẳng lẽ không ấm ức sao?" Thạch Chân lại kích.

"Ngươi là công chúa, sao lại toàn nói mấy câu dơ bẩn của kỹ viện vậy?" Mạc Vấn hừ lạnh.

"Ngươi cũng biết mặc dù ta nói vậy là để kích ngươi, nhưng cũng không phải lời giả dối mà." Thạch Chân bình tĩnh nói.

Mạc Vấn nghe vậy hít một hơi thật sâu, tụng niệm kinh văn không để ý đến Thạch Chân nữa, nhưng người trẻ tuổi khí thịnh, mấu chốt nhất là những lời Thạch Chân nói quá phiến diện, không công bằng khách quan, điều này làm hắn không nhịn được tức giận trong lòng. Nhưng tức giận đến mấy cũng không thể lộ ra được, phải cố gắng nhẫn nại, cố gắng tĩnh tâm.

"Lâm Nhược Trần vốn nên là của ngươi..."

"Câm miệng, đứng ép ta phải gϊếŧ ngươi." Mạc Vấn đứng thẳng người dậy trừng mắt quát, hắn có thể đoán được kế tiếp Thạch Chân sẽ nói gì.

"Tới đây." Thạch Chân nghiêng đầu ghé mắt, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mạc Vấn cắn răng lạnh lùng nhìn Thạch Chân. Người tu hành khí định thần ổn, thu phát tự nhiên, tuy Thạch Chân liên tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ hăn, nhưng hắn không thể nào xuất thủ trừng phạt nàng ta, bởi đó chính là điều Thạch Chân mong muốn. Đang lúc tức giận không biết để đâu cho hết, Mạc Vấn bỗng nảy ra một kế, cười nhạt nói với Thạch Chân, "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại..."