Tử Dương

Chương 147: Điềm xấu

Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

“Chuyển đi đâu?” Lão Ngũ bĩu môi hỏi.

“Rời khỏi nơi đây, tìm một chỗ yên tĩnh.” Mạc Vấn nói.

“Vừa mới ở yên ổn được vài ngày đã lại phải đi, những đồ vật trong nhà thì sao, cũng không thể vứt đi được.” Lão Ngũ chỉ vào mấy cái vạc lớn đựng lương thực ở chái nhà phía đông.

Mạc Vấn không trả lời, nơi này chính là quê hương của hai người, hắn không nỡ rời khỏi đây, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, không phải là lúc thích hợp chuyển nhà, nhưng Dự công chúa lại chơi trò tình cảm, sau này không biết sẽ còn làm ra chuyện gì, ở lại đây chắc chắn sẽ vô cùng phiền não.

“Việc dọn nhà tính sau, ngươi đi thu dọn hành lý một chút, ngươi và Mộ Thanh đến ở nhà chị của nàng một thời gian.” Mạc Vấn cân nhắc rồi nói.

“Được, Mộ Thanh sớm đã muốn trở về thăm nhà rồi, chẳng qua nước Tấn đã đuổi chúng ta đi thì khi trở về có thể bị xem là gian tế mà bắt lại hay không?” Lão Ngũ băn khoăn.

“Không đâu, nước Tấn chỉ không cho phép ta quay về thôi, không có quan hệ gì đến ngươi cả.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Vậy còn cậu đi đâu?” Lão Ngũ hỏi.

“Ta đi về phía tây, trước tiên đến thăm Thiên Tuế, sau đó vòng lên phía bắc thăm A Cửu, sau ba tháng sẽ trở về.” Mạc Vấn nghĩ một chút rồi nói. Quốc sư nước Triệu chỉ còn sống được hai tháng, không có hy vọng gì ở nơi đây thì người Hồ chắc chắn sẽ chuyển sang chỗ khác, nghĩ biện pháp cầu quốc sư mới, sau ba tháng quốc sư mới sẽ đảm nhận vị trí, Dự công chúa sẽ quên việc ở nơi này đi.

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đồng ý, chỉ cần không phải bỏ những đồ đạc ở đây đi thì cái gì cũng dễ nói, ra ngoài một thời gian rồi sẽ trở lại.

Mộ Thanh đã hâm nóng lại thức ăn, ba người lại tiếp tục ăn cơm, khi ăn lão Ngũ nói với Mộ Thanh về ý định của Mạc Vấn, Mộ Thanh vui mừng đồng ý.

Sau khi ăn xong, lão Ngũ chạy đến tường thành quan sát, giờ Thân chạy về báo tin, binh lính người Hồ đã rời khỏi nơi này đi về phía bắc.

Chờ đến khi sẩm tối ba người chia đường ra khỏi thành, lão Ngũ và Mộ Thanh đi từ cửa nam đạp băng qua sông, Mạc Vấn mang theo gạo, muối ăn và những thứ đồ khác ra khỏi thành từ cửa tây, sở dĩ hắn muốn mang theo những thứ này là vì ở chỗ Thiên Tuế không có, hắn định ở lại chỗ Thiên Tuế hai tháng, đi về phía bắc một tháng, sắp xếp như thế là vì không muốn ở lại núi Vô Danh quá lâu, nam nữ ở chung một chỗ quá lâu thì sẽ sinh ra tình cảm.

Trước đó tuyết vừa rơi nhiều nên tuyết đọng rất dày nơi hoang dã, Mạc Vấn đề khí lăng không lướt đi, vừa đi đường vừa làm quen với thân pháp của tu vi tử khí. Trải qua hơn nửa năm thu liễm và củng cố thì lúc này linh khí trong cơ thể gần như đã ổn định, chỉ cần luyện tập sơ qua là có thể sử dụng tùy ý được.

Trải qua việc suy ngẫm và luyện tập, Mạc Vấn phát hiện có hai cách đề khí, một là dùng sức đặt chân, nhanh chóng lăng không, cách này có tốc độ nhanh, lướt đi được khá xa, lần đầu mượn lực có thể lướt đi vài dặm, thích hợp với việc cần đi nhanh. Còn một loại là đề khí làm cho người nhẹ đi, chậm rãi bay, cách này tốc độ chậm hơn, dùng trên mặt tuyết có thể làm được đạp tuyết vô ngân, dùng trên sông có thể lăng không vượt qua, ngày thường chạy đi thì dùng cách này.

Vì không có việc gì gấp nên Mạc Vấn cũng không nóng lòng chạy một mạch mà trên đường còn tranh thủ luyện tập cách điều khiển phù chú, tu vi tử khí có thể phóng linh khí ra bên ngoài để tăng cường uy lực của phù chú, dù là phù chú tầm thường cũng trở nên cực kỳ lợi hại, chẳng qua lúc này hắn mới đang luyện tập việc khống chế phù chú tùy tâm, nói cách khác là thu phát tùy ý, chẳng những có thể phát ra ngoài mà còn có thể thu hồi lại được, luyện tập việc này có hai tác dụng, một là có thể phòng ngừa việc phù chú phát ra làm ngộ thương đến người quen, hai là chuẩn bị cho việc dùng phù Thiên cương bắc đẩu sau này, vượt được qua thiên kiếp cũng giống như trở thành người giàu có chỉ sau một đêm, việc khó khăn nhất không phải là khoe của mà là sử dụng số tài sản đó thế nào cho hợp lý, khi chưa cần sử dụng đến thì kiên quyết không dùng.

Mặc dù hắn đi khá chậm nhưng chiều hôm sau cũng đã đến được Bích Thủy Đàm.

Tới bờ đầm, Thiên Tuế từ dưới nước thò đầu ra, vào mùa đông nước trong Bích Thủy Đàm cũng không đóng băng, so với trên đất thì trong nước càng ấm hơn một chút.

Nếu là người bình thường thấy cái đầu to lớn của con ba ba này thì chắc chắn sẽ bị dọa cho toát mồ hôi, nhưng Mạc Vấn nhìn thấy nó thì chỉ cảm thấy vui mừng, con ba ba già này là đồng môn và cũng là bạn hắn.

Thiên Tuế bơi về phía bắc lên bờ hóa thành hình người rồi mặc quần áo vào sau đó mới quay lại đón hắn.

“Ta còn nghĩ là có vị cao nhân nào đi qua nơi này, không nghĩ đến lại là ngươi, Vô Lượng Thiên Tôn, chúc mừng, chúc mừng.” Thiên Tuế nhanh chóng đi đến gần Mạc Vấn chắp tay chào.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ta lại đến đây quấy rầy huynh đệ rồi.” Mạc Vấn cũng không che giấu tu vi của mình, Thiên Tuế chính là ngoại tộc nên đã sớm nhận ra được tu vi của hắn.

“Có gì mà quấy rầy, mau mau vào nhà, tên ác nô kia sao lại không tới?” Thiên Tuế quay đầu nhìn trái phải, y là do ngoại tộc biến thành, khi quay đầu cổ vươn ra vô cùng dài, nếu không biết nguyên nhân thì chắc chắn là sẽ bị y dọa sợ.

“Ta cưới cho hắn một người vợ, lần này hắn cùng với vợ về nhà bố mẹ vợ.” Mạc Vấn cười đáp.

“Nên dẫn hắn tới đây mới phải, ta cũng nhớ hắn.” Thiên Tuế nhận lấy gạo trong tay Mạc Vấn rồi kéo hắn đi đến nhà đá.

“Nếu như hắn đến thì nhất định sẽ lục lọi, lấy mất đồ của ngươi.” Mạc Vấn cười nói.

“Cứ cho hắn chứ sao, đúng rồi, ngươi có cơ duyên gì mà tu hành lại nhanh như vậy?” Trên đường đi Thiên Tuế nhìn Mạc Vấn từ trên xuống dưới.

“Có được ba viên kim đan bổ khí của A Cửu, dùng rượu để luyện hóa nên mới có thể nhanh được như vậy.” Mạc Vấn đáp.

“Ồ, A Cửu đối với người tình sâu nghĩa nặng, nhưng lại là dị loại, môn quy nghiêm ngặt, không thể cùng nắm tay đến đầu bạc.” Thiên Tuế thở dài.

Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ, Thiên Tuế thở dài cũng là tiếc hận của hắn, ý trung nhân của hắn là A Cửu, nhưng giữa hai người có một rãnh lớn bằng trời không thể vượt qua.

“Đan dược A Cửu tặng vẫn còn thừa, lần này để lại một hạt cho đại ca, giúp ngươi tu hành.” Mạc Vấn không nghĩ thêm nữa mà nói.

“Vạn lần không thể, ngươi có lòng là đủ rồi, ta tuyệt đối sẽ không nhận đan dược.” Thiên Tuế nghiêm mặt lắc đầu.

“Ta đã vượt qua thiên kiếp rồi, giữ lại đan dược cũng vô dụng.” Mạc Vấn nói.

“Viên đan dược bổ khí kia ta nhất định sẽ không lấy nhưng mấy năm nay ta đã thu thập được không ít dược liệu tính thủy, nếu như ngươi có lòng thì có thể thay ta luyện một viên đan dược, ngu huynh vô cùng cảm kích.” Thiên Tuế nói.

“Không cần nói, hiện giờ ta có mang đỉnh luyện đan theo người, cũng không có việc bận gì, nên có thể đốt lò luyện đan.” Mạc Vấn gật đầu đồng ý.

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi vào nhà đá, trong nhà đá chỉ có một cái giường, chắc là dành cho Thiên Tuế sử dụng, cực kỳ đơn sơ, Thiên Tuế thu dọn sạch sẽ để làm nơi ở cho Mạc Vấn, Mạc Vấn lấy gạo mang theo ra để nấu cơm.

Ăn cơm xong, Thiên Tuế đem dược liệu tìm được lúc trước ra, Thiên Tuế là ngoại tộc tính thủy, dược liệu tìm được đều thuộc thủy, có khoảng ba mấy vị, Mạc Vấn kiểm tra từng cái một, sau đó chọn ra hai bộ tám vị, chỉ thiếu duy nhất một vị thuốc chủ yếu.

“Địa hoàng mọc ở chỗ nào?” Mạc Vấn hỏi Thiên Tuế, dược liệu đều có hai tính chất chính phụ, mấy vị thuốc này phân biệt là thủy trong kim, thủy trong hỏa, thủy trong mộc, và thủy trong thổ, chỉ thiếu duy nhất một vị thủy trong thủy, mà trong thủy thì địa hoàng đứng đầu, vì vậy Mạc Vấn đoán Thiên Tuế tìm được vị thuốc chủ yếu là địa hoàng, nhưng chưa đào nó lên.

“Trong rừng ở phía bắc, nếu khai lò thì ta liền mang nó đến.” Thiên Tuế đưa tay chỉ về phía bắc.

Mạc Vấn khẽ gật đầu, tìm kiếm xung quanh phòng.

“Đều ở chỗ này, có đủ hay không?” Thiên Tuế mở một cái rương ở góc tây bắc ra, bên trong rương có gỗ ngâm nước to nhỏ không đều, dung luyện đan dược tính thủy thì không thể dùng gỗ tầm thường, phải dùng loại gỗ đã ngâm trong nước nhiều năm biến thành màu đen.

“Cái ghế dựa này của ngươi chỉ sợ là không giữ được.” Sau khi Mạc Vấn xem xong liền chỉ vào cái ghế gỗ ở trong phòng nói.

“Không vấn đề gì, ta đi lấy địa hoàng đến nhé?” Thiên Tuế hỏi.

“Mang tới đi, gian phòng này của ngươi rất lạnh, đốt lò luyện đan cũng có thể sưởi ấm luôn.” Mạc Vấn gật đầu nói.

Thiên Tuế nghe vậy cũng không chần chờ mà đứng dậy ra khỏi phòng đi về phía bắc, sau nửa canh giờ thì mang về một cây địa hoàng hai đầu dài khoảng một thước, Mạc Vấn phối dược liệu cho cân đối, cố định đỉnh luyện đan, rồi đốt lửa dung luyện suốt đêm.

“Trước đây những đồng môn khác có đến không?” Mạc Vấn hỏi.

“Chưa từng, hiện nay ngươi đã vượt qua thiên kiếp, tại sao lại vẫn còn ở ẩn?” Thiên Tuế rót rượu cho Mạc Vấn.

“Ta nghĩ muốn làm một lần là có thành tựu nên lúc trước phí hết tâm tư để có cơ hội đấu pháp cùng với Quốc sư nước Tấn, lần đấu pháp đó dù thắng mà hóa ra bại, lại còn đầy một bụng uất ức, chẳng những không được trọng dụng mà ngược lại còn bị trục xuất khỏi nước Tấn, sau này cũng không được trở về đó nữa.” Mạc Vấn uống hết rượu, lắc đầu thở dài.

“Nói tỉ mỉ xem nào.” Thiên Tuế thúc hỏi tình hình cụ thể.

Mạc Vấn nghe vậy liền kể lại chi tiết chuyện đấu pháp lần trước, cuối cùng lại thở dài, “Ta thắng đấu pháp nhưng lại thua về nhân tâm.”

“Tuổi tác chưa đủ nên việc không thành, sau này ngươi có tính toán gì không?” Thiên Tuế nghe xong cũng thấy tiếc hận.

“Thật không dám giấu, lần này ta đến đây là muốn tránh nạn, Dự công chúa của nước Triệu kia biết chỗ ta ở nên thỉnh thoảng đến dây dưa, mời ta nhận kim ấn hộ quốc của nước Triệu.” Mạc Vấn ngồi canh lửa, gỗ trầm khi cháy ngọn lửa hơi vàng, có hương thơm.

“Dự công chúa trong lời của ngươi có phải là cô gái giả trai mà chúng ta đã gặp lúc xuống núi hay không?” Thiên Tuế hỏi.

“Đúng thế.” Mạc Vấn gật đầu nói.

Thiên Tuế chậm rãi gật đầu không nói thêm gì.

“Kiến thức của đại ca rộng rãi, có thể chỉ cho ta một con đường sáng hay không?” Mạc Vấn hỏi ý kiến Thiên Tuế, người có sở trường sở đoản, Thiên Tuế sống đã rất lâu, đối với việc trên đời luôn có cách nhìn độc đáo.

“Theo ta thấy, nếu nước Tấn đã không còn hy vọng thì ngươi nhận kim ấn của nước Triệu cũng không có vấn đề gì, chỉ cần dẹp yên chiến tranh, thiên hạ thống nhất thì đó là công đức, còn về người Hồ chưa khai hóa thì ngươi có thể ước thúc giáo hóa, khiến bọn họ hướng thiện.” Thiên Tuế trầm ngâm thật lâu rồi mới nói.

Mạc Vấn nghe vậy liền nhíu mày, không nói gì, lời Thiên Tuế nói không hợp với ý của hắn, hắn không có khả năng sẽ nối giáo cho giặc.

“Ta không phải là nhân loại, không hiểu sâu việc trên thế gian, ngươi có thể bàn bạc với A Cửu xem sao.”Thiên Tuế nói.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, Thiên Tuế và A Cửu đều là ngoại tộc, trong mắt bọn họ người Hồ và người Hán cũng không khác nhau, dù lúc trước đã ra tay gϊếŧ hại người Hồ thì cũng là do đám người Bách Lý Cuồng Phong thúc đẩy.

Đan dược thuộc thủy luyện khá khó, sau một tháng chỉ thu được một đống cặn bã.

Cũng may là còn một phần dược liệu mà củi cũng còn thừa, lần này Mạc Vấn liền chuyên tâm trông coi, không dám xao lãng nữa, trải qua hơn một tháng cuối cùng thu được một viên đan dược, tuy chỉ là thất phẩm nhưng Thiên Tuế cũng vô cùng vui mừng, lại đi bắt cá không vảy để chiêu đãi Mạc Vấn.

Vì ngày mai sẽ đi lên phía bắc nên buổi tối hai người liền uống lâu một chút, đến canh ba khi đã uống hết rượu thì Thiên Tuế mới đứng dậy trở lại đầm, Mạc Vấn đi theo y theo thường lệ, chuẩn bị cầm lấy quần áo mà Thiên Tuế cởi ra.

Sau khi đi ra ngoài cửa Thiên Tuế bỗng nhiên đứng bất động, thật lâu sau mới quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu.

“Tại sao đại ca lại nhìn ta như thế?” Mạc Vấn không hiểu hỏi.

“Ngươi ở chỗ này thì tại sao lại đang kêu gọi ta ở cách đây hơn ba nghìn dặm được?” Vẻ mặt Thiên Tuế cũng tỏ ra nghi hoặc.

Mạc Vấn nghe vậy càng cảm thấy không hiểu ra sao, không biết vì sao Thiên Tuế lại nói như thế.

“Ngươi đã làm mất phù chú mà chúng ta tặng nhau năm đó khi chia tay rồi à?” Thiên Tuế hỏi.

“Lúc trước khi sai lão Ngũ đến núi Vô Danh xin đan dược, sợ hắn lạc đường nên đã đưa cho hắn rồi.” Mạc Vấn ngạc nhiên trả lời.

“Tại sao hắn lại đốt phù chú cách nơi đây hơn ba nghìn dặm?” Thiên Tuế cũng không hiểu.

“Ở phía nào?” Mạc Vấn truy hỏi, nhà Mộ Thanh chỉ cách nơi đây hơn một nghìn dặm, tuyệt đối không phải là ba nghìn dặm.

“Phía đông nam, nơi đó là Kiến Khang.” Thiên Tuế chỉ về phía đông nam.

Mạc Vấn đột nhiên nhíu mày, chắc chắn lão Ngũ đã gặp nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không đốt phù cầu cứu, chỉ là không biết tại sao gã lại đến Kiến Khang.

“Ngày khác sẽ quay lại nói chuyện với đại ca, tạm biệt.” Mạc Vấn lo lắng nên vội vàng cáo biệt Thiên Tuế, sử dụng thân pháp, nhanh chóng tiến về phía đông nam.