Kiếm Tôn

Chương 309: Tổn thất tinh thần

Tiểu nữ hài dừng lại, trừng mắt nhìn, vung vẩy thiết chùy trong tay:

- Sao?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ta không đánh lại ngươi!

Tiểu nữ hài điệu bộ đương nhiên:

- Ngươi vốn không đánh lại ta, có vấn đề gì sao?

Diệp Huyền: “…”

Tiểu nữ hài lắc lắc thiết chùy trong tay, muốn đánh tới, Diệp Huyền vội nói:

- Ta có vấn đề, vấn đề rất lớn!

Tiểu nữ hài nhíu mày:

- Sao ngươi lại nhiều vấn đề như vậy? Không phải chỉ là chết thôi sao? Sợ cái gì, chỉ một búa thôi!

Diệp Huyền im lặng, người chết không phải là ngươi a!

Tiểu nữ hài hơi chút mất kiên nhẫn, Diệp Huyền đã đi tới, tay phải bấm nhẹ, một tấm kim tạp xuất hiện trước mắt tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài nhìn kim tạp, ánh mắt liền sáng rực lên, trong kim tạp, có năm ức kim tệ!

Năm ức kim tệ!

Tiểu nữ hài lập tức nắm chặt, sau đó nhìn Diệp Huyền, meo meo cười một tiếng:

- Cho ta sao?

Diệp Huyền gật đầu, nghiêm mặt:

- Từ giây đầu gặp mặt, ta đã bị ngươi hấp dẫn thật sâu.

Tiểu nữ hài trừng hai mắt:

- Vì sao?

Diệp Huyền chân thành nói:

- Ưu tú! Ngươi như đom đóm trong đêm, bóng đêm không ngăn nổi hào quang của ngươi. Người quanh minh không nói chuyện mờ ám, Diệp Huyền ta muốn làm bạn với ngươi! Ta, rất thích làm bạn với ngươi ưu tú!

Tiểu nữ hài đánh giá nhìn Diệp Huyền, trong mắt đầy vẻ tán thương:

- Ngươi, ánh mắt không tồi.

Diệp Huyền hơi co rút khóe miệng, lão tử không có mắt…

Lúc này, tiểu nữ hài cầm kim tạp trong tay:

- Năm ức kim tệ! Ngươi thực sự cho ta sao?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Bạn bè mà nói tới tiền, quá tục! Ngươi từ Trung Thổ Thần Châu tới đây, hẳn là cần tiền gấp, tiền này ngươi cứ cầm đi, nếu không đủ lại tới tìm ta, ta có phải bán máu, cũng sẽ góp đủ cho ngươi!

Tiểu nữ hài đang muốn nói, đúng lúc này, một đám Hắc Diễm kỵ vội chạy tới.

Diệp Huyền lập tức trầm mặt, không nghĩ tới, đám Hắc Diễm kỵ này lại chạy nhanh như vậy!

Tiểu nữ hài quay người nhìn đám Hắc Diễm kỵ:

- Đây là?

Diệp Huyền kéo tiểu nữ hài ra sau, trầm giọng nói:

- Đây là kỵ binh mà Thương Mộc học viện mời tới… tóm lại, ngươi đi trước đi, ta đi sau, không cần quan tâm ta, thực, ta có thể đỡ được!

Nói xong, hắn liền cầm kiếm vọt tới chỗ đám kỵ binh.

Phía sau, tiểu nữ hài có chút ngẩn ra.

Nơi xa, Diệp Huyền cầm kiếm đã lao tới, kiếm thế ngày càng đậm, dần dần, mỗi bước đi, mặt đất dưới chân đều trực tiếp nứt toác ra!

Diệp Huyền cách đám kỵ binh ngày càng gần… khi chỉ còn chừng một trượng, hắn đột nhiên thả người nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém xuống.

Một Đạo kiếm quang lóe lên!

Ầm!

Tên Hắc Diễm kỵ đi đầu trực tiếp bị chém ra ra ngoài mười trượng, vừa đập xuống đất, đã không đứng lên được nữa!

Có điều, bản thân Diệp Huyền cũng lập tức bị đánh bay, không chỉ như thế, vai trái còn xuất hiện một lỗ máu!

Diệp Huyền vừa vặn rơi tới trước mặt tiểu nữ hài, nhìn Diệp Huyền trên đất, tiểu nữ hài tốt bụng kéo một cái:

- Ngươi, ngươi không sao chứ?

Diệp Huyền xoa ngực, lắc đầu:

- Không sao.

Nói xong, hắn lần nữa cầm kiếm vọt tới, gầm thét:

- Có bản lĩnh cứ đánh ra, chớ làm tổn thương tiểu cô nương kia!

Nghe Diệp Huyền, tiểu nữ hài nhìn kim tạp trong tay, thấp giọng thở dài:

- Quá ưu tú… lão cha, kiếp trước nhất định là ngươi đã cứu vớt cả Thanh Thương giới, nếu không, sao có thể sinh được nữ nhi ưu tú như vậy a?

Ầm!

Lúc này, Diệp Huyền lần bữa bị đập bay, bay tới trước mặt tiểu nữ hài.

Khóe miệng ứa tinh huyết, đứng lên, xa xa đám Hắc Diễm kỵ đã lần nữa vọt tới, bao cả hắn cùng Thác Bạt Tiểu Yêu.

Diệp Huyền lau máu trên khóe miệng, mặt không biểu tình.

Tiểu nữ hài có chút hiếu kỳ đánh giá đám Hắc Diễm kỵ xung quanh.

Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, người tới, chính là Mạc Thanh Huyền!

Mạc Thanh Huyền nhìn qua Diệp Huyền, trong mắt đầy vẻ đề phòng cùng nghi hoặc!

Bởi thực lực Diệp Huyền thế nào, hắn cũng đại khái hiểu, dù không đánh lại Hắc Diễm kỵ, nhưng cũng tuyệt không thể bị nghiền ép như thế!

Có bẫy!

Hiện tại, hắn cũng hiểu tính cách của Diệp Huyền này, tuyệt đối là một tên tiểu nhân âm vô sỉ âm hiểm!

Khẳng định có trá!

Rất nhanh, ánh mắt Mạc Thanh Huyền lại rơi vào tiểu nữ hài bên cạnh Diệp Huyền, tiểu nữ hài nhìn qua Mạc Thanh Huyền:

- Các ngươi lấy nhiều người đánh một người như vậy, thực sự không tử tế, vô cùng không tử tế.

Mạc Thanh Huyền lạnh lùng nói:

- Liên quan gì tới ngươi!

Tiểu nữ hài ngây người, sau đó nhìn Diệp Huyền:

- Hắn mắng ta?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta cũng nghe thấy!

Tiểu nữ hài căm tức nhìn Mạc Thanh Huyền:

- Bà nội nhà ngươi...

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Mắng tiếp thế nào?

“…”

Mạc Thanh Huyền đột nhiên nói:

- Gϊếŧ!

Đám Hắc Diễm kỵ muốn xông lên, đúng lúc này, tiểu nữ hài liền cầm búa đánh tới, đám người còn chưa kịp phản ứng, một tên Hắc Diễm kỵ trước mắt Diệp Huyền đã trực tiếp bay xa!

Ngay trên không trung, khôi giáp của tên Hắc Diễm kỵ này cứ thế mà rạn thành từng khúc!

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Huyền không nhịn được mà co rúm.

Ông trời của ta ơi, đây là Minh khí a!

Một búa đánh nát?

Mạc Thanh Huyền cũng ngây người, cái quỷ gì vậy?

Tiểu nữa hài không dừng tay, chuyển tay đánh tới…

Ầm!

Bên cạnh, trường thương của một tên Hắc Diễm kỵ khác vỡ nát, ngay sau đó, tên Hắc Diễm kỵ này cũng bay ra ngoài…

Trực tiếp miểu sát!

Tiểu nữ hài còn muốn đánh nữa, Diệp Huyền vội giữ chặt tay nàng:

- Đừng dùng sức nhiều quá, đám vũ khí kia, đều giá trị tới mấy ngàn vạn kim tệ!

Ánh mắt tiểu nữ hài lập tức sáng rực:

- mấy ngàn vạn?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đều là bảo bối!

Tiểu nữ hài quay đầu nhìn đám Hắc Diễm kỵ, mà lúc này, đám Hắc Diễm kỵ lần nữa vọt tới.

Tiểu nữ hài đột nhiên đánh một búa xuống đất.

Ầm!

Mặt đất quanh mấy trăm trượng đột nhiên rung động kịch liệt, ngay sau đó, hơn mười tên Hắc Diễm kỵ xung quanh lập tức bị một cỗ cường lực đánh bay, cùng lúc, cỗ lực lượng này còn không ngừng bức lui đám Hắc Diễm kỵ xung quanh!

Ngoại trừ mấy tên kỵ binh bên ngoài, đám kỵ binh còn lại dồn dập ngừng lại, đại địa quanh trăm trượng, đã triệt để rạn nứt.

Diệp Huyền thầm lau mồ hôi lạnh, cô bé này, quá cường hãn!

Tuyệt đối là tồn tại trong mười vị trí đầu Yêu Nghiệt bảng!

Trên không, Mạc Thanh Huyền hơi ngẩn ra, nhìn về tiểu nữ hài:

- Ngươi, là ai?!

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Huyền, nàng nhẹ vuốt tóc trên trán:

- Thác Bạt Tiểu Yêu, cha ta nói, ta sinh ra là để cứu vớt thế giới.

Mạc Thanh Huyền: “…”

Diệp Huyền đi tới bên cạnh Thác Bạt Tiểu Yêu, kéo tay áo Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Cẩn thận, hắn là cường giả Vạn Pháp cảnh.

Thác Bạt Tiểu Yêu vung tay nhỏ:

- Cái thứ như hắn, cha ta một tay cũng có thể chục chết trăm cái! Đương nhiên, ta không phải người dựa hơi cha.

Nói xong, nàng nhìn Mạc Thanh Huyền:

- Đại bá ta có thể một tay chụp chết trăm tên như ngươi, nếu như ngươi muốn động thủ, ta sẽ gọi đại bá ta tới!

Diệp Huyền im lặng, ngươi không dựa hơi cha… gọi đại bá tới, so với gọi cha ngươi tới, có gì khác nhau?

Trên không, sắc mặt Mạc Thanh Huyền khó coi tới cực điểm.

Không thể nghi ngờ, cô bé này tới từ Trung Thổ Thần Châu, bởi ở Thanh châu này, tuyệt không có người khủng bố như vậy! Hơn nữa, nghe tiểu nữ hài, rõ ràng, bối cảnh sau lưng người này tuyệt không đơn giản…

Mạc Thanh Huyền trầm ngâm một hồi, thần sắc trở nên nhu hòa:

- Tiểu cô nương, trước đó đắc tội, mong rộng lòng tha thứ, Thương Mộc học viện ta không có ý làm địch với các hạ, ta…

Diệp Huyền đột nhiên kéo tay áo Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Nói hắn bồi thường, đền bù tổn thương tinh thần!

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt, sau đó nhìn Mạc Thanh Huyền:

- Bồi thường!

Nói xong, lại nhìn Diệp Huyền:

- Bồi thương bao nhiêu thì được?

Diệp Huyền nghiêm mặt:

- Ngươi ưu tú như vậy, hắn lại dám mắng ngươi, chuyện này tuyệt không thể dễ dàng cho qua, tuyệt không thể nhịn! Nói hắn bồi thường hai mươi ức, nếu không, gọi đại bá ngươi tới, ừm, gọi cả cha ngươi tới!



- ----------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)