Kiếm Tôn

Chương 260: Ta chờ ngươi?

Giữa sân đột nhiên an tĩnh lại!

Dưới thành, hai mươi tên kỵ binh gắt gao nhìn Diệp Huyền, đặc biệt là nam tử trung niên cầm đầu, mặc dù bị kiếm đính giữa chân mày, nhưng trong mắt hắn lại không sợ hãi chút nào:

- Nếu không hàng, ngày đại quân vào thành, chính là thời điểm tất cả các ngươi đầu một nơi thân một nẻo.

Diệp Huyền giơ ngón tay cái với nam tử trung niên:

- Có khí phách.

Khóe miệng nam tử trung niên nổi lên một vệt mỉa mai:

- Gϊếŧ ta? Cho ngươi 100 cái gan ngươi cũng không dám!

Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút:

- Vì sao?

Nam tử trung niên chỉ chỉ bản thân:

- Ta chính là tướng sĩ Đại Vân đế quốc, lần này đến đây, đại biểu Đại Vân đế quốc, nếu ngươi gϊếŧ ta, Đại Vân đế quốc ta...

Xuy!

Linh Tú kiếm đột nhiên xuyên qua từ giữa chân mày nam tử trung niên.

Thanh âm của nam tử trung niên hơi ngừng, hắn trợn hai mắt lên, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Trên tường thành, Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, Linh Tú kiếm bay đến trong tay hắn, trên mũi kiếm, một giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.

Diệp Huyền nhìn qua nam tử trung niên dưới thành, lắc đầu:

- Ngươi thế mà uy hϊếp ta như vậy... Ta không tự ái sao?

Nam tử trung niên: "..."

Mấy hơi thở sau, nam tử trung niên lập tức rơi xuống, thế nhưng, hắn trợn thật to hai mắt, chết không nhắm mắt!

Những binh sĩ Đại Vân kia vừa nhìn thấy nam tử trung niên bị gϊếŧ, dồn dập giận dữ, một tên binh sĩ trong đó trực chỉ Diệp Huyền, cả giận nói:

- Ngươi dám gϊếŧ tưỡng sĩ của Đại...

Xuy!

Không chút dấu hiệu nào, một thanh kiếm đột nhiên xuyên qua từ yết hầu của tên lính này, tên lính này lập tức ngã rơi xuống đất, mà yết hầu của hắn, máu tươi bắn nhanh, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền, cứ ôm cổ họng như vậy, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được máu tươi bắn nhanh.

Diệp Huyền nhìn qua những binh lính còn lại:

- Đối với kết cục của bọn hắn, các ngươi có gì muốn nói không?

Giờ phút này, trong mắt đám binh sĩ kia có vẻ hoảng sợ, cùng lúc đó, bọn hắn cũng tỉnh ngộ lại, kẻ trước mắt này căn bản không sợ Đại Vân đế quốc!

Trốn!

Không chút do dự, hơn mười kỵ binh còn lại xoay người bỏ chạy.

Bên cạnh Diệp Huyền, Khương Cửu đột nhiên nói:

- Vì sao không gϊếŧ hết?

Diệp Huyền mỉm cười, hắn quay người nhìn qua những binh lính trên tường thành:

- Các ngươi có thấy không? Đây là Đại Vân đế quốc, binh sĩ Đại Vân đế quốc, cũng không phải vô địch, bọn hắn cũng sẽ bị gϊếŧ chết, cũng sẽ sợ. Cho nên, nam nhi Khương quốc ta, không cần sợ Đại Vân đế quốc hắn? Tới một tên, chúng ta gϊếŧ một tên, cho dù chết, cũng phải kéo một đệm lưng!

Trên tường thành, những binh lính kia vốn một mặt ngưng trọng đột nhiên kích động lên, vô số binh sĩ đồng thời gầm thét:

- Tới một tên, gϊếŧ một tên!

- Tới một tên, gϊếŧ một tên!

Tiếng như tiếng sấm, vang tận mây xanh.

Cảm nhận được một màn này, Diệp Huyền cười.

Sĩ khí!

Đối với Đại Vân đế quốc, những nước nhỏ ở Thanh Châu này kỳ thật cũng có lòng kính nể, bởi vì đây là đế quốc lớn nhất Thanh Châu, đặc biệt là Đại Vân đế quốc đã từng dùng một đội trăm kỵ binh tiêu diệt một quốc gia. Bởi vậy, trong lòng những binh lính này, phi thường kiêng kị Đại Vân đế quốc, thậm chí là hoảng sợ!

Nếu không tăng cao sĩ khí của những binh lính này, Khương quốc chính là chưa chiến đã bại!

Khương Cửu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, khóe miệng nàng, có một độ cong nhỏ bé không thể nhận ra.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ta muốn về Thương Lan học viện một chuyến!

Khương Cửu hỏi:

- Khi nào trở lại!

Diệp Huyền nói:

- Rất nhanh.

Khương Cửu nói khẽ:

- Ta chờ ngươi.

Diệp Huyền gật đầu:

- Bởi vì Tiểu An, Sở quốc và Thương Mộc học viện, còn có Ám giới, tạm thời hẳn là sẽ không ra tay, nhưng cũng phải cẩn thận, ta sẽ trở về gấp, chậm nhất trong hai ngày.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Khương Cửu cứ nhìn bóng lưng Diệp Huyền như vậy, đến khi Diệp Huyền biến mất ở phần cuối phía xa.

Diệp Huyền cũng không ngồi vân thuyền, mà đang ngồi trên Hắc lang mà Lục Bán Trang để lại cho hắn, bởi vì tốc độ của Hắc Lang này đã vượt qua vân thuyền, từ Khai Dương thành trở về Thương Lan học viện, nhiều nhất chỉ có nửa ngày.

Hắn nhất định phải trở về Thương Lan học viện một chuyến, bởi vì với binh lực của Lưỡng Giới thành, căn bản khó mà ngăn cản đại quân Sở quốc, đặc biệt là còn có Đại Vân đế quốc trong đó.

Hắn nhất định phải tìm kiếm viện quân!

Về phần hai thanh Tật Ảnh, hắn cũng không thôn phệ, bởi vì hắn phát hiện, với cảnh giới của hắn bây giờ, hai thanh Minh giai kiếm căn bản khó mà đạt đến Thần Hợp cảnh, ít nhất cũng phải năm chuôi mới đủ. Loại tình huống này, còn không bằng giữ lại hai thanh kiếm này, hiện tại có hai thanh kiếm này, chiến lực của hắn sẽ nâng cao một bước!

Trăm dặm ngoài Khai Dương thành, nơi này, đúng là nơi đại quân Sở quốc đóng quân.

Trong một doanh trướng.

- Càn rỡ!

Một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Trong doanh trướng, một nam tử trung niên mặc áo giáp gắt gao nhìn một binh sĩ quỳ gối trước mặt, trong mắt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn:

- Khương quốc thật sự nhục Đại Vân đế quốc ta như thế?

Binh sĩ càng cúi thấp đầu:

- Bẩm tướng quân, lời thuộc hạ vừa nói, không có nửa câu dối trá.

Nam tử trung niên híp lại hai mắt:

- Truyền lệnh ta, Đại Vân kỵ binh tập hợp.

Đúng lúc này, một lão giả áo bào trắng và một người bóng đen đột nhiên xuất hiện trong doanh trướng.

Lão giả áo bào trắng nhìn thoáng qua tên lính quỳ trên mặt đất:

- Lui ra!

Tên lính kia vội vàng lui ra.

Lão giả áo bào trắng nhìn về phía nam tử trung niên:

- Lý Phong tướng quân, trước khi đến nơi đây, Kháo Sơn Vương có nói với ngươi hết thảy đều nghe mệnh lệnh của ta hay không?

Vẻ mặt nam tử trung niên tên là Lý Phong có chút khó coi.

Lão giả áo bào trắng lãm đạm nói:

- Lý tướng quân, ngay cả Thương Mộc học viện ta, Diệp Huyền kia cũng dám đồ sát, hắn sẽ sợ Đại Vân đế quốc ngươi? Người này không chỉ có thiên phú cực cao, sau lưng còn có một vị Kiếm Tiên, mà lúc trước, An Lan Tú kia lại đột nhiên trở về giúp đỡ hắn, trước khi biết được ý đồ của An quốc sĩ kia, ngươi không được tự tiện tổ chức, bằng không, xử theo quân lệnh!

Lý Phong nắm chặt hai tay, sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn gật đầu.

Vẻ mặt lão giả áo bào trắng cũng có chút không dễ nhìn, bởi vì An Lan Tú, hiện tại bọn hắn cũng bị trì trệ ở đây. Sở dĩ không dám động thủ, cũng bởi vì vẫn chưa tra được thân phận bối cảnh của An Lan Tú, một An Lan Tú, ngược lại vẫn tốt, chủ yếu là bọn hắn sợ thế lực phía sau An Lan Tú cũng nhúng tay vào!

Chính vì kiêng kị điểm này, hiện tại, Sở quốc và Ám giới cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Mà không động thủ, hắn lại sợ! Sợ lại cho Diệp Huyền thời gian trưởng thành! Trước đó, dưới Khai Dương thành, Diệp Huyền vậy mà kém chút dựa thế, thành tựu Kiếm Chủ!

Một khắc này, hắn thật sự sợ hãi!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh