Kiếm Tôn

Chương 249: Cái gì gọi là huynh đệ?

Ngoại trừ Lăng Hàn đã tiến lên, Cam Vô Vi, Dạ Ly, Nam Khai Minh, Bạch Trạch cũng đứng lên.

Thần Hợp cảnh!

Năm người đều đột phá đến Thần Hợp cảnh!

Rất nhanh, bốn người Bạch Trạch xông thẳng vào nam tử áo xám cách đó không xa.

Giờ phút này, sắc mặt năm người Bạch Trạch biến thành dữ tợn, bởi vì bọn họ đều biết chuyện xảy ra lúc trước.

Khi thấy Diệp Huyền bị ba người vây công thành như vậy, mấy người bọn họ lòng như đao cắt, thế nhưng, bọn họ không có cách nào!

Bọn họ nhất định phải đột phá đến Thần Hợp cảnh!

Bởi vì cũng chỉ có đạt tới Thần Hợp cảnh, mới có thể đánh một trận với nam tử áo xám!

Bằng không thì, bọn họ chỉ có chịu chết!

Năm đánh ba!

Ba người nam tử áo xám đúng là mạnh mẽ, cho dù là ba đánh năm, bọn họ hoàn toàn không rơi vào hạ phong!

Dù sao, bọn họ đều là thế hệ yêu nghiệt của Trung Thổ Thần Châu hiện tại!

Cách đó không xa, Diệp Huyền ngã ngồi trên mặt đất, hắn cảm thấy không thoải mái, hắn dứt khoát nằm trên mặt đất, sau đó lấy ra một viên Kim Sang đan ăn vào.

Mệt mỏi!

Vừa rồi đánh một trận thật quá mệt mỏi.

Chân chính mệt bở hơi tai!

Bởi vì hắn đã tiêu hao thân thể vô cùng nghiêm trọng, tăng thêm trên người mang thương thế, cho nên hắn cũng lâm vào trạng thái sụp đổ.

Hắn hiện tại không muốn động cả đầu ngón tay.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh, bóng đen này xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, một bóng người lóe lên.

Tốc độ của bóng người càng nhanh!

Bành!

Một tiếng nổ vang lên, một đạo tàn ảnh liên tục lùi lại, rất nhanh, bóng đen rút lui vào trong bóng tối.

Ở bên cạnh Diệp Huyền, một nam tử đang đứng.

Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi lạnh lùng nhìn vào bóng tối, trong lòng bàn tay hắn nắm phi đao màu vàng óng.

Lúc này, lại có mấy tên nam tử đi tới bên cạnh Diệp Huyền.

Hiện tại, tất cả thành viên Phỉ Quân dong binh đoàn đều đột phá tới Thần Hợp cảnh, không có người nào thất bại!

Mặc Vân Khởi cùng mấy người Phỉ Quân dong binh đoàn đứng thủ quanh Diệp Huyền, một tấc cũng không rời.

Diệp Huyền cảm giác mình rất mệt mỏi, vô cùng vô cùng mỏi mệt, muốn ngủ, mà lần này, hắn không có ráng chống đỡ, bởi vì đám huynh đệ Mặc Vân Khởi đã ở bên cạnh.

An tâm!

Rất nhanh, hắn ngủ thϊếp đi.

Đám người Mặc Vân Khởi cứ thủ bên cạnh Diệp Huyền, mấy người nhìn chằm chằm vào bóng tối chung quanh, trong mắt tràn đầy sát ý băng lãnh.

Cách đó không xa.

Ầm!

Một tiếng vang xuất hiện, một bóng người bị đánh bay ra ngoài. Bóng người này chính là nam tử trung niên giao thủ với Lục Bán Trang.

Nam tử trung niên bay đi vài chục trượng, hắn vừa dừng lại, Lục Bán Trang xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, ngay sau đó, Lục Bán Trang bay lên không, từ trên không vỗ xuống một chưởng, một chưởng này hạ xuống, bàn tay của nàng hóa thành hư ảo.

Chưởng chưa tới, thế tới trước!

Mặt đất dưới chân nam tử trung niên biến thành bột mịn.

Cảm nhận được uy lực của một chưởng này, bỗng nhiên đồng tử nam tử trung niên co rụt lại, hai chân hắn nửa ngồi, hai tay đan xen ngăn cản trước mặt, huyền khí trong cơ thể tuôn vào trong tay như hồng thủy vỡ đê.

Chưởng hạ xuống.

Ầm!

Hai chân của nam tử trung niên hãm vào trong lòng đất, hai cánh tay hắn bị đánh nứt ra, lúc này, Lục Bán Trang rơi xuống mặt đất, nâng một đầu gối trực tiếp đè vào cằm nam tử trung niên.

Ầm!

Yết hầu nam tử trung niên vỡ tan, máu tươi bắn tung tóe!

Lục Bán Trang khẽ vẫy tay phải, nạp giới trên ngón tay nam tử trung niên bay vào trong tay nàng, nhìn thoáng qua nạp giới, nàng mỉm cười.

Sau khi thu hồi nạp giới, Lục Bán Trang nhìn sang nữ tử áo xanh giao thủ với Liên Chiến, ngay lập tức, nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Cách đó vài chục trượng, Liên Chiến đang giao thủ với nữ tử áo xanh bỗng nhiên quay người đánh ra một quyền.

Ầm!

Liên Chiến lùi lại mấy chục bước!

Lục Bán Trang xuất hiện ở bên cạnh nữ tử áo xanh, nàng nhìn thoáng qua Liên Chiến, đang muốn động thủ, đột nhiên trong bóng tối có tiếng nói vang lên.

- Rút lui!

Rút lui!

Liên Chiến hơi trầm ngâm, sau đó quay người muốn đi, lúc này, Lục Bán Trang cùng nữ tử áo xanh đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh này, Liên Chiến híp mắt lại, hai tay của hắn đột nhiên nâng lên, trong chốc lát, hai đám khí thể màu đen bao phủ hai tay của hắn, hắn nở nụ cười dữ tợn, sau đó đỗ nhiên vỗ mạnh về phía trước, hai đoàn khói đen phun trào, sau đó trực tiếp nổ tung!

Phanh phanh!

Lục Bán Trang và nữ tử áo xanh trực tiếp lui trở về vị trí cũ, trước mặt các nàng chính là khí thể màu đen khủng bố.

Trong mắt hai nữ có một tia ngưng trọng, bởi vì các nàng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng mà, hai người cũng không sợ hãi, hai người lại biến mất ngay tại chỗ.

Nơi xa, Liên Chiến híp mắt lại, tay phải hắn duỗi ra và nắm lại.

- Vỡ!

Vừa dứt lời.

Hai đám khí thể màu đen ở nơi xa nổ tung...

Sau khi Lục Bán Trang cùng nữ tử áo xanh quét sạch đám khí thể màu đen, Liên Chiến đã biến mất không thấy gì nữa, ở bên khác, mấy người nam tử áo xám cũng biến mất không thấy gì nữa.

Lục Bán Trang cùng nữ tử áo xanh xông lên, nhưng ngay lập tức, hai nữ đột nhiên ngừng lại, hai nàng nhìn nhau, không biết cảm nhận được cái gì, trong mắt các nàng lại có một tia sợ hãi!

Đám người Lăng Hàn đi tới bên cạnh hai nàng, Lăng Hàn trầm giọng nói:

- Đuổi theo sao?

Hai nữ đồng thời lắc đầu.

Lăng Hàn còn muốn nói điều gì, Lục Bán Trang nhìn Diệp Huyền đang nằm cách đó không xa.

- Chờ hắn khôi phục lại!

Nghe vậy, Lăng Hàn gật đầu, sau đó cùng đám người Cam Vô Vi đi tới bên cạnh Diệp Huyền.

Mọi người không có đánh thức Diệp Huyền, cứ đứng chung quanh Diệp Huyền.

Nơi xa, nữ tử áo xanh trầm giọng nói:

- Vấn đề này không đơn giản!

Lục Bán Trang yên lặng.

Nữ tử áo xanh nhìn về phía Lục Bán Trang, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

- Loại khí tức kia... Trung Thổ Thần Châu Thương Mộc học viện cùng Ám giới không phải muốn liều mạng, mà là muốn chơi mạng, cho dù sau lưng hắn có Kiếm Tiên, hắn cũng không chơi nổi. Hai thế lực này tồn tại ở Trung Thổ Thần Châu suốt mấy ngàn năm, nội tình bọn họ rất sâu, căn bản không phải một vị Kiếm Tiên liền có thể tuỳ tiện chống lại! Huống chi, bọn họ còn tìm tới... Chính ngươi nên rõ ràng!

Lục Bán Trang không nói gì.

Nữ tử áo xanh cau mày.

- Vũng nước đυ.c lần này, ngươi thật muốn tiếp tục tiến vào hay sao?

Lục Bán Trang vẫn không có nói chuyện.

Nữ tử áo xanh tức giận nói:

- Ngươi mới biết hắn bao lâu? Ngươi thật muốn lưu mạng của mình lại ở Thanh Châu? Còn có Lục gia, không suy nghĩ vì mình, cũng nên suy nghĩ vì Lục gia của ngươi chứ? Nếu bọn họ bị cuốn vào, ngươi cảm thấy đối Lục gia của ngươi là chuyện tốt hay sao?

Lục Bán Trang khẽ lắc đầu, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn Diệp Huyền đang nằm, nàng mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bên cạnh, nữ tử áo xanh khí đột nhiên đạp mạnh vào mặt đất.

Mọi người ngạc nhiên.

Rất nhanh, chân trời xuất hiện màu trắng bạc.

Trời đã sáng.

Diệp Huyền vẫn chưa tỉnh, mãi đến lúc giữa trưa, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra, khi thấy đám người Lăng Hàn vẫn còn thì hắn mỉm cười.

- Đều còn nha!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)